Tiêu Phàm bọn hắn bấm đốt ngón tay tính toán thời gian rất tốt, lúc bọn hắn
chạy tới rừng đá hơn hai mươi dặm, Thiên Địa ầm vang một tiếng, đột nhiên Lôi
Long trên không xuất hiện đầy trời, lần nữa giăng đầy tầng không gian thứ bảy.
- Nguy hiểm thật.
Tiêu Linh Nhi không khỏi lạnh run, bọn hắn chân trước mới vừa bước vào rừng
đá, Lôi Bạo liền xuất hiện.
Những người khác cũng chưa kịp tỉnh hồn, hiển nhiên đều bị Lôi Bạo dọa cho
phát sợ.
Trong lòng mấy người thầm hô may mắn, còn may không nghe lời Trọc Thiên Hồng
nói, nếu như bọn hắn toàn lực chạy tới vị trí mở cửa tầng thứ bảy, đoán chừng
hiện tại đã bị Lôi Điện oanh sát.
Thần sắc Tiêu Phàm điềm nhiên, nếu như Lôi Điện thực sự rơi xuống, hắn trong
thời gian ngắn bảo trụ bọn Tiêu Linh Nhi hẳn là không có vấn đề.
Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chỗ sâu bên trong rừng đá phiêu đãng từng đạo
sương khói mông lung, bên trong sương mù còn kèm theo từng tia Lôi Điện Chi
Lực.
Linh Hồn Chi Lực Tiêu Phàm thẩm thấu ra, bất quá lại bị từng tia Lôi Điện Chi
Lực tập kích, tựa như kim đâm đau đớn, hắn vội vàng thu hồi Linh Hồn Chi Lực.
- Công Tử, tại sao ta cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta.
Trọc Thiên Hồng đột nhiên nói ra, sắc mặt băng lãnh nhìn chỗ sâu rừng đá, đáng
tiếc ánh mắt bị vô số thạch đầu che chắn.
Tiêu Phàm nhíu lông mày lại, đề phòng nhìn chằm chằm bốn phía, giờ phút này
hắn cũng có loại cảm giác này.
- Mọi người cẩn thận một chút.
Tiêu Phàm trầm giọng nói, trong mắt lóe lên một đạo hồng sắc quang mang, chỉ
một thoáng, xung quanh trăm trượng bất cứ động tĩnh gì đều nhất thanh nhị sở
in vào trong đầu hắn.
- Huh?
Đột nhiên, Tiêu Phàm cau mày một cái, chậm rãi hướng về phương hướng phía
trước đi đến.
- Ca, làm sao vậy?
Tiêu Linh Nhi nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm, lập tức vội vàng cùng đi lên.
Mấy bước sau, Tiêu Phàm đột nhiên dừng lại, ánh mắt Tiêu Linh Nhi bỗng nhiên
rơi vào dưới chân Tiêu Phàm, kinh ngạc nói:
- Dạ Cô U? Hắn làm sao ở chỗ này?
Trọc Thiên Hồng bọn hắn phóng tầm mắt nhìn tới, phát hiện tại dưới chân Tiêu
Phàm có một đạo hắc sắc thân ảnh, chính là Dạ Cô U trước đó bị Tiêu Phàm một
kiếm gây thương tích.
Tiêu Phàm chậm rãi ngồi xuống, một tay nhẹ nhàng khoác lên mạch đập của hắn,
từng tia Hồn Lực tràn vào thể nội Dạ Cô U, lúc này, Tiêu Phàm không khỏi cau
mày một cái.
- Ca, hắn thế nào, sẽ không chết chứ.
Tiêu Linh Nhi hỏi.
- Không có.
Tiêu Phàm lắc đầu.
- Nếu không chết, Chiến Hoàng Thiên cùng Phong Thiên Khê làm sao lại bỏ hắn
lại?
Tiêu Linh Nhi nghi hoặc không thôi.
- Đoán chừng cho rằng Dạ Cô U thụ thương, không có bất kỳ giá trị lợi dụng
gì.
Trọc Thiên Hồng bổ sung một câu.
Tiêu Phàm ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy, hắn nghĩ đến có cứu Dạ Cô U
hay không, những ngày qua, Tiêu Phàm ngược lại là gặp qua Dạ Cô U mấy lần.
Dạ Cô U cho hắn ấn tượng là cơ trí, thâm trầm, hơn nữa có tình có nghĩa, nhưng
mấu chốt là, Tiêu Phàm điều tra một phen, phát hiện thân thể Dạ Cô U cũng
không có gì đáng ngại.
Thân thể không việc gì, nhưng sinh cơ bên trong cơ thể hắn lại đang chậm rãi
xói mòn, Tiêu Phàm rất nhanh liền nghĩ đến một cái từ: tổn thương vì tình!
Cũng chỉ có tổn thương vì tình mới có thể khiến Dạ Cô U như thế, Tiêu Phàm
trước kia cũng nhìn ra quan hệ giữa Dạ Cô U, Chiến Hoàng Thiên cùng Phong
Thiên Khê.
- Ca, mau cứu hắn đi, người này coi như một người có tình có nghĩa.
Tiêu Linh Nhi nói ra, trước đó Dạ Cô U ở trước Phong Thiên Khê ngăn trở một
kiếm, nàng còn rõ mồn một trước mắt.
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nói:
- Nếu như Dạ Cô U chính mình cũng không muốn sống, ta cứu hắn có tính là xen
vào chuyện của người khác hay không?
- Làm sao có thể, ai lại muốn chết?
Tiêu Linh Nhi một mặt không tin nói:
- Ngươi trước cứu sống hắn, hắn nếu muốn chết, đến thời điểm tùy bản thân
hắn, nếu như hắn có thể gia nhập Tu La Điện, chẳng phải là không thể tốt hơn
sao?
- Ách...
Tiêu Phàm trong lúc nhất thời tìm không ra phản bác lời nói.
Bất quá Tiêu Linh Nhi nói không sai, Dạ Cô U dù sao cũng là một trong Thập Đại
Yêu Nghiệt, thực lực của hắn khẳng định sẽ không kém, nếu như có thể gia nhập
Tu La Điện, đó là việc không thể tốt hơn.
Nếu như hắn không đáp ứng, Tiêu Phàm cũng không có tổn thất quá lớn mất, bởi
vì cứu tỉnh Dạ Cô U cũng chỉ là sự tình tiện tay mà thôi.
Tiêu Phàm lấy ra một cây Long Văn Kim Châm, cắm vào bên trong mi tâm Dạ Cô U,
từng tia Thần Lực dọc theo kim châm rót vào thể nội của Dạ Cô U, sinh cơ bàng
bạc, so với Dạ Cô U đang xói mòn phải nhanh hơn nhiều.
Thời gian mười mấy lần hô hấp, Dạ Cô U chậm rãi mở ra hai mắt, thần sắc không
hề bận tâm nói:
- Tiêu Điện Chủ, ngươi cũng thích xen vào chuyện bao đồng sao?
Tiêu Phàm nhún nhún vai, một mặt bộ dáng im lặng, quả nhiên như hắn nói, Dạ Cô
U chẳng những không có cảm tạ hắn, còn trách cứ hắn.
- Ngươi có ý tứ gì, ca ta cứu ngươi, không hiểu cảm ơn cũng liền thôi, còn...
Tiêu Linh Nhi phẫn nộ nói.
Không đợi Tiêu Linh Nhi nói xong, thần sắc Dạ Cô U lạnh lùng nói:
- Ta không muốn các ngươi cứu, vì sao muốn cảm ơn?
Dứt lời, Dạ Cô U đứng dậy, quay người liền hướng khu vực Lôi Bạo đi đến, ánh
mắt vô thần, bộ dáng không còn gì luyến tiếc.
- Đường đường Thập Đại Yêu Nghiệt vậy mà cũng muốn tự sát, có ý tứ.
Tiêu Phàm lại là bộ dáng xem kịch vui:
- Rất lâu không có dạng sự tình thú vị này, ngươi yên tâm, có ta ở chỗ này,
ngươi chết không dễ, không chừng bị Lôi Điện nổ mấy lần.
Dạ Cô U không có để ý tới, trực tiếp đi vào khu vực Lôi Bạo, không đến thời
gian một cái hô hấp, Lôi Điện đầy trời mãnh liệt hướng tới, áo bào quanh người
hắn nổ tung, máu tươi chảy ra.
Bất quá Dạ Cô U liền hừ đều không hừ một tiếng, điều này cũng làm cho Tiêu
Phàm cực kỳ ngoài ý muốn, hắn không thể không thừa nhận, Dạ Cô U là một đầu
hán tử.
Mắt thấy thời khắc Dạ Cô U hấp hối, Tiêu Phàm rốt cục động, không đến thời
gian một cái hô hấp, Dạ Cô U lại xuất hiện ở khu vực không có Lôi Bạo.
Tiêu Phàm lại lấy ra Long Văn Kim Châm, thúc giục lực lượng Bạch Thạch, vết
thương toàn thân của Dạ Cô U lấy mắt trần có thể thấy tốc độ khôi phục.
- Tiêu Phàm, ngươi tốt nhất chớ xen vào việc của người khác!
Dạ Cô U nhìn thấy bản thân không chút tổn hại hoàn hảo sống sót, lập tức lạnh
lùng nhìn Tiêu Phàm.
- Có ta ở đây, hôm nay ngươi chết không được.
Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, làm một cái mời thủ thế, nói:
- Đi đi, tư vị Lôi Điện thoải mái như thế nào, để cho ta thử xem.
Thoải mái? Khóe miệng Dạ Cô U giật một cái, cảm giác miệng ngoác tới mang tai,
thế nhưng là đau đớn dị thường, căn bản không phải người bình thường có thể
tiếp nhận.
- Hừ!
Dạ Cô U hừ lạnh một tiếng, lần nữa hướng về khu vực Lôi Bạo đi đến, vừa mới
xuất hiện ở khu vực Lôi Bạo, Dạ Cô U liền bị một đầu Lôi Long bao phủ.
- A ~
Tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên, loại thống khổ này, Dạ Cô U rốt
cục tiếp nhận không được, bắt đầu gào lên.
Thời khắc Lôi Long biến mất, toàn thân Dạ Cô U máu me đầm đìa, bạch cốt sâm
sâm, cơ hồ chỉ còn lại một hơi, đám người Tiêu Linh Nhi nhìn xem không khỏi
run run.
- Biết đau? Còn cứu được.
Khóe miệng Tiêu Phàm khẽ nhếch, thân hình lóe lên, lần nữa lôi Dạ Cô U vào,
sau đó dùng cùng một phương pháp chữa trị cho hắn.
Dạ Cô U tỉnh lại, không khỏi run run, loại đau khổ này vẫn hiện lên ở trong
đầu hắn.
Dạ Cô U kinh ngạc cảm thụ được biến hóa của bản thân, vừa mới rõ ràng nguy
hiểm chí mạng, rốt cuộc lại được Tiêu Phàm khôi phục như lúc ban đầu, loại thủ
đoạn này quá không thể tưởng tượng nổi.
Đám người Trọc Thiên Hồng cùng Tiêu Linh Nhi làm sao không phải như thế đây,
hiện tại Dạ Cô U trừ y phục rách rưới ra, cùng trước đó không có bất kỳ khác
biệt gì.
Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, nói:
- Tiếp tục, hôm nay chúng ta chơi thật thống khoái đi
Chơi thật thống khoái?
Dạ Cô U có loại xúc động chửi mẹ, bị Lôi Điện oanh sát, loại đau khổ này cơ
bản không phải người có thể tiếp nhận, cái này ở đâu là chơi, nhất định chính
là muốn mạng!
- Phốc phốc ~
Tiêu Linh Nhi cùng bọn Sở Nguyệt nhịn không được cười to, một mặt thương hại
nhìn Dạ Cô U.
- Là một nam nhân liền tiếp tục a, lằng nhà lằng nhằng làm gì!
Trọc Thiên Hồng cũng không nhịn được hứng thú, bắt đầu khích tướng nói.
Tiêu Phàm không còn nói chuyện, mà là cười tủm tỉm nhìn xem Dạ Cô U.