Vô Thượng Sát Thần

Chương 1620: Một Kiếm Chi Uy




Toàn trường rơi vào tĩnh lặng, chỉ ngẫu nhiên truyền đến thanh âm từng đợt cuồng phong giận dữ thét gào, tựa như chia sẻ nỗi đau thương đối với người chết.

Hồi lâu, Tiêu Phàm chậm rãi quay người, ánh mắt rơi vào trên người những tu sĩ Chiến Thần Điện còn lại, ánh mắt sắc bén như đao.

Phù phù ~

Đột nhiên, lần lượt từng bóng người quỳ trên mặt đất, toàn thân nơm nớp lo sợ, giống như là bị thoát lực.

Vẻn vẹn một ánh mắt liền dọa không ít tu sĩ Chiến Thần Điện quỳ sát xuống đất, một màn này làm tu sĩ Cổ Tộc rung động vô cùng.

Hôm nay bọn hắn rốt cục được tận mắt lĩnh ngộ mặt hung hãn của Tu La Điện Chủ, diệt sát mấy trăm Chiến Thánh cảnh đỉnh phong đơn giản tựa như ăn cơm uống nước vậy, đây là chuyện đám người nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Có biết tại sao Bản Điện Chủ không giết các ngươi không?

Thanh âm Tiêu Phàm thăm thẳm vang lên, ngữ khí rất bình thản, lại tràn ngập bá đạo.

Trong mắt hắn, tựa như việc đồ sát hơn một ngàn Chiến Thánh cảnh cũng chỉ là sự tình dễ như trở bàn tay mà thôi.

Bất quá giờ khắc này, lại không có một ai dám phản bác, Tiêu Phàm nếu như muốn giết bọn hắn, có lẽ thật đúng là không một người có thể chạy được.

Đám người thần sắc mờ mịt cùng sợ hãi, đều đang đợi lời nói tiếp theo của Tiêu Phàm.

- Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì thực lực bản thân quá thấp, không bị Chiến Luân Hồi khống chế.

Ngữ khí Tiêu Phàm rất lạnh:

- Không thể không nói, các ngươi rất đáng thương sót, tư cách bị người xem như pháo hôi đều không có.

Đám người nghe vậy, ánh mắt phức tạp vô cùng, Tiêu Phàm nói không sai, mặc dù tu vi của bọn họ đều là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng thực lực lại yếu nhược bên trong cùng giai.

Nếu như không phải, tại sao Chiến Luân Hồi lại khinh thường khống chế bọn họ?

Bọn hắn là những người thiên phú có hạn, muốn đột phá Chiến Thần cảnh, cơ hồ chỉ có thể đi theo con đường luyện hóa Thần Lực Chi Tinh, muốn dựa vào tự thân lĩnh ngộ Áo Nghĩa đột phá Chiến Thần, cơ hồ là không có khả năng.

- Còn mười tháng nữa Chúng Thần Mộ Địa sẽ mở ra, đến thời điểm rời khỏi nơi đây, ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ mình là người Chiến Hồn Đại Lục mà không phải người của Chiến Thần Điện.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc.

Ngừng lại một chút, Tiêu Phàm tiếp tục nói:

- Lần này ta bỏ qua cho các ngươi, nếu như lần sau lại đứng về phía Chiến Thần Điện, vậy chính là địch nhân của Bản Điện Chủ, cũng là địch nhân của Chiến Hồn Đại Lục, lúc đó đừng trách Bản Điện Chủ hạ thủ vô tình, nói đến thế thôi!

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền quay người hướng về vị trí cửa vào tầng thứ bảy bay đi, hắn mặc dù biết rõ, đoán chừng những người này cuối cùng tám chín phần mười sẽ đứng ở phía đối lập với Tu La Điện, nhưng hắn cũng không thể làm gì.

Bọn hắn không bị Chiến Luân Hồi khống chế nhưng vẫn là sinh mệnh sống sờ sờ, Tiêu Phàm tất nhiên rất muốn giết bọn hắn để trừ hậu hoạn, nhưng hắn vẫn không xuống tay được.

Về phần tu sĩ Cổ Tộc, Tiêu Phàm biết rõ, những người này căn bản không dậy nổi sóng lớn, bọn hắn muốn muốn phản bội Chiến Hồn Đại Lục còn phải hỏi xem Lão Tổ của bọn hắn có đồng ý hay không.

Ngay khi xuất hiện ở vị trí nhập khẩu của tầng thứ bảy, Tiêu Phàm quay đầu nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt một cái, ý vị thâm trường nói ra mấy chữ:

- Tự giải quyết cho tốt.

Nghe thấy mấy chữ này, toàn thân Mộ Dung Minh Nguyệt khẽ run rẩy, lấy hiểu biết hắn đối với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đáng ra sẽ không buông tha cho chính mình mới đúng, hắn làm sao lại không giết mình đây?

Hắn không biết là, nếu như không phải Tiêu Phàm cùng phụ thân Mộ Dung Tinh Thành đạt thành điều kiện nào đó, Mộ Dung Minh Nguyệt hắn đoán chừng đã sớm đầu một nơi thân một nẻo.

Thần sắc tu sĩ Cổ Tộc cũng không giống nhau, bọn hắn biết rõ, câu nói này của Tiêu Phàm không chỉ là nói riêng cho Mộ Dung Minh Nguyệt nghe, cũng là nói cho tất cả bọn hắn nghe.

- Công Tử!

Trọc Thiên Hồng lách mình xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, chiến trường trên cơ bản đã bị hắn quét dọn toàn bộ.

Tiêu Phàm gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, sống chết của tu sĩ Cổ Tộc, hắn căn bản không quan tâm.

Đáng giá để hắn cứu, Tiêu Phàm sẽ không chút do dự xuất thủ, không đáng để hắn cứu, Tiêu Phàm căn bản lười nhìn một cái.

- Oanh ~

Mới vừa đi ra được một bước, tiếng sấm sét đột nhiên biến mất, cuồng phong bốn phía gào rít giận dữ, rất nhiều tu sĩ Cổ Tộc trong mắt phun phóng tinh quang, đây chính là cơ hội tốt nhất để tiến vào tầng thứ bảy.

Bất quá, lại không có một ai dám tiến lên, Tiêu Phàm còn đang đứng ở đó, giờ phút này đi lên, không thể nghi ngờ chính là tự tìm cái chết.

Tiêu Phàm hơi nhíu mày, có chút ngoài ý muốn nhìn tới phía trước, sau mấy hơi thở, một đầu Phong Lôi Thú to lớn lại lần nữa ngăn cản đường đi của bọn Tiêu Phàm.

- Đây không phải chưa hết có ba ngày sao? Phong Lôi Thú tại sao lại xuất hiện?

Trọc Thiên Hồng kinh ngạc nói, sau đó đột nhiên hiểu ra:

- Đoán chừng có quan hệ với Công Tử khi mở ra thông đạo lúc trước.

- Đi nào.

Giọng nói Tiêu Phàm bình tĩnh, Tu La Kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, một dải lụa xuyên thủng ra, xông thẳng tới đầu Phong Lôi Thú.

Phong Lôi Thú gầm thét, sóng âm đáng sợ đánh tới như muốn hủy diệt một kiếm này của Tiêu Phàm.

Bất quá giờ phút này, không ai dám khinh thường Tiêu Phàm, những việc vừa mới xảy ra đã chứng minh thực lực của Tiêu Phàm, có lẽ hắn thật sự có thể chém giết đầu Phong Lôi Thú này.

- Phốc ~

Một tiếng vang nhỏ, làm cho tất cả mọi người trợn to hai mắt là kiếm khí của Tiêu Phàm tại thời điểm chạm tới sóng âm trùng kích của Phong Lôi Thú, liền tựa như vạch phá một tờ giấy mỏng, thế như chẻ tre, không thể ngăn cản.

Ngay sau đó, một tiếng hét thảm tiếng truyền đến, chỉ thấy tốc độ kiếm khí Tiêu Phàm không suy giảm mảy may, trong nháy mắt xuyên qua mi tâm Phong Lôi Thú.

Thân thể Phong Lôi Thú bỗng nhiên nổ tung, hóa thành từng đợt cuồng bạo Phong Lôi Áo Nghĩa quét sạch bốn phương tám hướng.

Tu sĩ Cổ Tộc Chiến Thần Điện thấy thế bị dọa đến vội vàng hướng về bốn phía chạy trốn, Phong Lôi Áo Nghĩa ẩn chứa uy năng không kém gì công kích của Chiến Thần cảnh, bọn hắn làm sao có thể là đối thủ.

Có lẽ là lời nói của Tiêu Phàm có tác dụng, tu sĩ Chiến Thần Điện không có tiếp tục xuất thủ đối phó tu sĩ Cổ Tộc, đương nhiên, chủ yếu vẫn là thực lực của Tiêu Phàm đã chấn nhiếp bọn hắn.

Nếu như tu sĩ Chiến Thần Điện tiếp tục diệt sát tu sĩ Cổ Tộc, ai biết Tiêu Phàm có thể tiếp tục giết bọn họ hay không? Dù sao lời nói trước đó của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai tất cả mọi người.

- Thật mạnh!

Trọc Thiên Hồng cũng bị thực lực của Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, liền xem như hắn muốn chém giết Phong Lôi Thú cũng không có khả năng đơn giản như vậy.

Trọc Thiên Hồng thật sâu nhìn Tiêu Phàm một cái, hắn cảm giác Tiêu Phàm đột nhiên trở nên có chút khác biệt, về phần khác biệt chỗ nào, Trọc Thiên Hồng lại nói không ra.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được, so với lúc mới đi tới tầng thứ bảy, Tiêu Phàm đã mạnh hơn rất nhiều.

Phải biết rằng, trước đó Tiêu Phàm cũng chỉ nghĩ đến việc mạnh mẽ xông tới cửa vào tầng thứ bảy, nhưng là hiện tại, Tiêu Phàm lại tràn đầy tự tin, nghiễm nhiên không đem nguy hiểm nơi đây để ở trong mắt.

Trọc Thiên Hồng thực sự nghĩ không ra, tại sao một người trong thời gian ngắn lại phát sinh biến hóa lớn như thế.

- Áo Nghĩa có thể tăng cường thực lực của một người, nhưng đúng như lão sư nói, tự thân mới là căn bản, Kiếm Đạo của ta cho dù bị áp chế tu vi cũng có thể ngắn ngủi xông phá qua khoảng cách giữa Chiến Thánh cảnh cùng Chiến Thần cảnh.

Tiêu Phàm rất hài lòng với uy lực của một kiếm này của bản thân.

Ở chỗ này, cho dù không thể thi triển Áo Nghĩa nhưng hắn cũng có thể chém giết Chiến Thần cảnh sơ kỳ, bởi vì bản thân thực lực của hắn đã đủ để đối kháng với cường giả Chiến Thần cảnh sơ kỳ.

Nói cho đúng, đây là lĩnh ngộ của Tiêu Phàm đối với Kiếm Đạo đã siêu việt đối với lĩnh ngộ về Áo Nghĩa.

- Mặt khác, uy lực của Sinh Tử Chi Lực dung hợp vậy mà không kém gì Lôi Điện Áo Nghĩa, xem ra ta phải nhanh chóng vẽ ra Hồn Văn Đồ mới được.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ, lập tức hít sâu một hơi sau đó dẫn đầu hướng về cửa vào tầng thứ bảy bay đi.

: