Vô Thượng Sát Thần

Chương 1573: Không Nhìn Được Động Thủ




Một nhóm Tiêu Phàm rời đi, các tu sĩ khác lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bọn hắn thực sự nghĩ không ra Băng Diệp bọn hắn tại sao không động thủ với đám Tiêu Phàm.

Nếu như có thể giết chết đám Tiêu Phàm, đó là chính là chuyện vô cùng tốt.

Đáng tiếc, chú định làm bọn hắn thất vọng, cho dù Tiêu Phàm chết, bọn hắn cũng không nhìn thấy.

Dưới sự hướng dẫn của đám người Băng Diệp, nhóm Tiêu Phàm xuyên qua từng tòa băng tinh sơn mạch và từng mảnh băng tinh bình nguyên, ròng rã một canh giờ, đám người lúc này mới dừng lại trước một tòa băng tuyết sơn cốc.

Ngắm nhìn bốn phía Băng Tuyết Thế Giới, mấy người Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái, nơi này so với nơi trước còn lạnh hơn, dù là Chiến Thần cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc có thể chịu được cỗ hàn ý này.

Bất quá đối với Băng Tộc mà nói nơi này lại là Thánh Địa, khó trách cả tộc Băng Tộc dời đến nơi này.

- Mê Huyễn Hồn Giới?

Nhìn sơn cốc to lớn phía trước, Tiêu Phàm mị mị hai mắt.

Khi Lăng Phong bọn hắn nhìn đến, sơn cốc này chỉ là một mảnh sông băng, cái khác đều không có, nhưng ở trong mắt Tiêu Phàm, trong sơn cốc này lại là cung điện san sát, bóng người đông đảo, vô cùng náo nhiệt.

Tất cả cung điện uy nghiêm rộng lớn đều từ băng tinh điêu khắc mà thành, giống như từng tòa Thủy Tinh Cung, toàn thân bốc lên hàn khí, thủ vệ bốn phía cung điện thập phần sâm nghiêm.

- Hồn Văn Cấp Truyền Kỳ bố trí thành, Băng Tộc vậy mà cũng có cao thủ dạng này?

Tiêu Phàm hơi hơi ngoài ý muốn.

- Băng Diệp Trưởng Lão, không biết Băng Tộc ở đâu?

Đột nhiên, Lăng Phong trước tiên mở miệng hỏi, Tiêu Phàm bảo hắn thể hiện, Lăng Phong tự nhiên muốn hấp dẫn lực chú ý đám Băng Diệp.

- Đến, ngay phía trước.

Băng Diệp cười cười, sau đó lấy ra một khối lệnh bài, kết mấy cái thủ ấn, hư không đột nhiên rung động một cái, đột nhiên vỡ ra một đạo lỗ hổng nhỏ bé.

Xuyên thấu đi vào, tất cả trong sơn cốc lập tức bại lộ ra.

- Vậy mà bên trong có càn khôn?

Lăng Phong thập phần kinh ngạc, mặc dù trong lòng hắn đã sớm đoán được.

- Mọi người, mời.

Băng Diệp mời, trên mặt mang ý cười, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

- Chúng ta liền không khách khí.

Lăng Phong cười cười, dẫn đầu bước vào bên trong liệt phùng, nếu như đã quyết định tiến vào, cho dù là đầm rồng hang hổ vậy cũng phải xông vào một lần.

Nhìn thấy cử động Lăng Phong, Băng Diệp mỉm cười, trong lòng trầm ngâm nói:

- Nhìn đến mấy người hẳn là lấy Đại Ca làm chủ, đoán chừng cũng chỉ hắn thực lực mạnh nhất, còn Ngũ Biến Chiến Thần, cũng phải cẩn thận một chút.

Trong lòng Băng Diệp đối với thực lực nhóm Tiêu Phàm đã có đại khái, ngay sau đó, Tiểu Kim, Nam Cung Tiêu Tiêu, Trọc Thiên Hồng cùng Quan Tiểu Thất cũng nhao nhao bước vào trong đó.

Tiêu Phàm đi cuối cùng, lúc tâm tư đám người đều ở Hồn Giới liệt phùng, Tiêu Phàm tiện tay vung ra một khỏa Tiểu Thạch Đầu, lúc này mới tiến vào bên trong liệt phùng.

Băng Diệp cùng Băng Cẩn nhìn nhau, trên mặt lộ ra ý cười đắc ý, tựa như âm mưu đạt được, sau đó mấy người nhao nhao bước vào bên trong Hồn Giới.

Cũng đúng lúc này, Tiểu Thạch Đầu mà Tiêu Phàm vứt bỏ ở ngoại giới đột nhiên tản ra một trận Hồn Lực ba động, phía trên bỗng nhiên xuất hiện một chút Hồn Văn.

Tiếp theo, một vệt sáng thoáng hiện, trên mặt băng rét lạnh đột nhiên lại xuất hiện một Tiêu Phàm, chính là Linh Hồn phân thân Tiêu Phàm.

- Phá vỡ Hồn Giới mặc dù không khó, nhưng nếu như Băng Tộc muốn gây bất lợi cho chúng ta, chạy ra Hồn Giới cũng chưa chắc có thể trốn qua bọn hắn truy sát, vẫn là làm thêm một tầng bảo hiểm mới được.

Con ngươi Linh Hồn phân thân Tiêu Phàm sâu thẳm vô cùng, sau đó bắt đầu bận rộn ở bốn phía.

Tiêu Phàm bọn hắn mới vừa vào Hồn Giới, một cỗ băng lãnh chi ý đập thẳng vào mặt, nơi này so với ngoại giới còn lạnh hơn gấp bội, Nam Cung Tiêu Tiêu không khỏi lạnh run.

- Không hổ là Băng Tộc, nơi này rét lạnh, thậm chí ngay cả Chiến Thần cảnh đều ngăn cản không nổi.

Quan Tiểu Thất run rẩy, hắn mặc dù là Tứ Biến Chiến Thần, nhưng rét lạnh thực sự quá biến thái.

Nếu như nói còn có ai có thể ngăn cản được, cũng chỉ có Trọc Thiên Hồng Ngũ Biến Chiến Thần, dù Tiêu Phàm đều phải hơi hơi thôi động Vô Tận Chi Hỏa mới có thể chịu cỗ hàn ý này.

- Cung Chủ, ta mang ngài tham quan Băng Tộc một chút, Đại Trưởng Lão đi an bài chỗ ở cho các ngươi, ta đã thông tri Tộc Trưởng, qua một lúc chúng ta lại đi gặp Tộc Trưởng.

Băng Cẩn xuất hiện ở bên người Tiểu Kim, thập phần cung kính nói.

- Chẳng lẽ là ta suy nghĩ nhiều?

Tiêu Phàm kinh ngạc, hắn có chút ngoài ý muốn, bọn hắn đã tiến vào Hồn Giới, Băng Diệp bọn hắn vậy mà còn không động thủ.

Bất quá rất nhanh Tiêu Phàm liền minh bạch, Hồn Giới chỉ là Cấp Truyền Kỳ mà thôi, căn bản khốn không được những Chiến Thần cảnh bọn hắn.

Hơn nữa, Băng Diệp cũng chỉ là Thất Biến Chiến Thần, đoán chừng kiêng kị thực lực Trọc Thiên Hồng cho nên không dám ở chỗ này tự tiện động thủ, nếu như bọn hắn chạy, lần sau đuổi tới khả năng liền không dễ dàng.

- Tham quan cũng không cần, mang chúng ta đi gặp Băng Tộc Tộc Trưởng đi.

Tiểu Kim lắc lắc đầu nói, trong lòng hắn chỉ muốn một nửa khác truyền thừa Nguyệt Thần Cung, nào còn có tâm tư đi dạo.

Băng Cẩn lúc này do dự, gật đầu nói:

- Được, ta liền mang ngài đi.

Giờ phút này, Băng Diệp mang theo mấy người khác đã rời đi, Băng Cẩn một mình một người mang theo Tiêu Phàm bọn hắn đi trên đường cái, sau đó hướng về cuối con đường đi đến.

- Lão Tam, Băng Cẩn rõ ràng đang kéo dài thời gian, Băng Diệp bọn hắn rời đi muốn làm gì?

Lăng Phong truyền âm cho Tiêu Phàm nói.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Đuôi hồ ly đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ lộ ra, bất quá nếu đến, chúng ta không thể tay không mà quay về.

- Trên tay Băng Tộc thật có một nửa khác truyền thừa Nguyệt Thần Cung?

Trong lòng Lăng Phong thập phần hoài nghi, hắn được Thiên Phượng Truyền Thừa tự nhiên cũng biết Nguyệt Thần Cung tồn tại.

- Trước đó ta không xác định, nhưng hiện tại ta có chín thành nắm chắc.

Tiêu Phàm thập phần chắc chắn nói.

Nếu như Băng Tộc không có Nguyệt Thần Cung truyền thừa, đoán chừng cũng sẽ không để ý Tiểu Kim như vậy, Băng Diệp bọn hắn rời đi, hơn phân nửa là nghĩ biện pháp đối phó bọn hắn.

Chỉ là Tiêu Phàm không hiểu là Băng Diệp bọn hắn lại như thế nào biết rõ Nguyệt Thần Cung truyền thừa trên người Tiểu Kim.

Tiêu Phàm tin tưởng, hắn chẳng mấy chốc sẽ được đáp án bản thân muốn.

Mấy người đi theo Băng Cẩn tiến lên, bốn phía thỉnh thoảng có tu sĩ quăng tới ánh mắt kinh ngạc, có lẽ nơi của Băng Tộc hiếm có tu sĩ khác đến.

Bất quá Tiêu Phàm lại có thể cảm nhận được, đại bộ phận ánh mắt Băng Tộc đều rơi vào trên người Tiểu Kim, những băng tộc này có nhân loại tu sĩ, cũng có đủ loại Hồn Thú.

Băng Tộc chỉ là một cái cách gọi mà thôi, bọn họ là sủng nhi của Băng Chi Áo Nghĩa, ở chỗ này càng được trời ưu ái, cho nên bọn Tiêu Phàm nhìn thấy Chiến Thần cảnh đều không ít.

Không sai biệt lắm thời gian nửa chén trà nhỏ, Băng Cẩn đột nhiên dừng lại trước một tòa băng tinh cung điện nguy nga, nhìn về phía đám người nói: - Đến, mọi người cùng ta tiến đến.

Băng Cẩn không chút do dự dẫn đầu đi vào, thời khắc hắn quay người, khóe miệng đột nhiên hơi hơi giương lên, một màn này Tiêu Phàm vừa lúc bắt được, vội vàng cho Lăng Phong một cái ánh mắt.

- Chờ chút.

Lăng Phong đột nhiên ngăn đường đi Băng Cẩn lại, nhưng mà khi Lăng Phong chạm tới Băng Cẩn, thân thể Băng Cẩn đột nhiên hóa thành một băng tinh hình người.

- Người đâu?

Nam Cung Tiêu Tiêu kinh ngạc nói, băng tinh rõ ràng ngay tại nơi này, làm sao đột nhiên không thấy?

Vừa dứt lời, đột nhiên một cánh tay từ trong hư vô nhô ra, một chưởng đánh vào bên trên lồng ngực Nam Cung Tiêu Tiêu, Nam Cung Tiêu Tiêu không kịp đề phòng, thân thể bay ngược ra, như tiễn rời dây cung bắn vào bên trong cung điện.

- Liền nhanh như vậy nhịn không được động thủ?

Con ngươi Lăng Phong vô cùng băng lãnh, nguyên bản hắn còn tưởng rằng Băng Tộc muốn cẩn thận chuẩn bị một phen mới đối phó bọn hắn, không nghĩ tới liền nhanh như vậy nhịn không được.

- Đi vào.

Đột nhiên, một đạo thanh âm trong hư không vang lên, một bàn tay đánh vào trên người Lăng Phong, Lăng Phong cũng bị đánh vào bên trong cung điện.

Lục Đạo