Vô Thượng Sát Thần

Chương 1553: Hoa Rơi Vào Nhà Nào




Ngàn vạn dây leo giống như Vạn Tiễn Tề Phát, lít nha lít nhít, che kín toàn bộ không gian, cơ hồ không thể trốn đi đâu được, tất cả mọi người nhìn lại, áo bào đen hẳn phải chết là không nghi ngờ.

- Ta nhớ rồi, hắn là Sở Vân Phi!

Đột nhiên, Mộ Dung Minh Nguyệt nơi xa trợn to hai mắt kêu lên.

Hắn đã từng nói qua Sở Vân Phi, đã nghe qua thanh âm hắn, dù sao tất cả mọi người là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, vừa nghe được thanh âm đối phương, hắn còn trong lúc nhất thời không nhớ tới.

- Sở Vân Phi, hắn muốn chết sao?

Lăng Thanh Tịch lạnh lùng nói, trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc.

Trong những người này, Vạn Hoa Chi Tâm đối với nàng tác dụng to lớn nhất, nhưng giờ phút này nàng đều không dám liều mạng, mà Sở Vân Phi lĩnh ngộ có vẻ như cũng không phải là Huyễn Cảnh cùng Hoa Chi Áo Nghĩa, vì sao phải liều mạng như vậy?

- Ngang ~

Lúc này, một đạo long ngâm đinh tai nhức óc vang vọng chân trời, toàn bộ thiên khung đều chấn động, chỉ thấy trên không Hoa Cốc, một đầu Hỏa Long to lớn xuất hiện.

Khi trường kiếm trong tay áo bào đen vũ động, Hỏa Long nổi giận gầm lên một tiếng, liền bạo tán mà ra, hóa thành vô số Hỏa Diễm Kiếm Khí hướng về bốn phía bay đi.

Ầm ầm ầm! Vô số Hỏa Diễm Kiếm Khí cùng dây leo đâm vào cùng một chỗ, thanh âm bạo phá thỉnh thoảng vang lên, bên trong tất cả ánh mắt mọi người kinh ngạc, những dây leo kia đều bị Hỏa Diễm Kiếm Khí phá hủy.

Ngay sau đó, áo bào đen tăng tốc hóa thành một đạo hỏa diễm chớp lóe xuất hiện ở gần Thất Thải Chi Hoa, mắt thấy Thất Thải Chi Hoa đang ở trước mắt, hắn bỗng nhiên lấy xuống áo choàng trên đầu, lộ ra một khuôn mặt kiên nghị suất khí.

- Thực sự là Sở Vân Phi!

Có người hét lớn, nhận ra thân phận áo bào đen, chính là Sở Vân Phi từ Sở gia Cổ Địa trốn vào trong Hư Không Liệt Phùng.

Lúc ấy hắn tiến vào bên trong Hư Không Liệt Phùng, trong hư không đến mấy tháng, cuối cùng xâm nhập Thần Kiếp Chi Địa, lúc này mới xuất hiện ở nơi này.

- Vạn Hoa Chi Tâm!

Lăng Thanh Tịch khẽ quát một tiếng, váy dài vũ động, động tác nàng thập phần phiêu dật, giống như yến bay ra, xông thẳng đến Thất Thải Chi Hoa.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Minh Nguyệt cũng không chút do dự xông lên, mặc dù bọn hắn đều kinh ngạc thực lực Sở Vân Phi, nhưng bọn hắn vẫn tin tưởng, bản thân không thể kém hơn so với Sở Vân Phi.

Dạ Cô U cũng chuẩn bị đi lên lại bị Phong Thiên Khê giữ chặt, lắc lắc đầu nói:- Nhị Ca, thôi, không cần Vạn Hoa Chi Tâm ta cũng có thể đột phá Chiến Thần cảnh.

Dạ Cô U cau mày một cái, cuối cùng vẫn không phóng ra bước chân, chỉ là thần sắc đạm mạc nhìn phía xa.

Lúc này, Sở Vân Phi đột nhiên vươn tay ngưng tụ thành một Hồn Lực chưởng cương to lớn hướng về bên trong tìm kiếm Thất Thải Chi Hoa, trên mặt hắn lộ ra một tia đắc ý.

- Chỉ cần được Vạn Hoa Chi Tâm, ta liền có thể đột phá Chiến Thần cảnh, Tiêu Phàm, thù giết cha không đội trời chung, ta không thể tuỳ tiện chết.

Trong lòng Sở Vân Phi gào thét.

Thời gian mấy năm, hắn một mực vì đột phá Chiến Thần cảnh mà chuẩn bị chỉ vì hôm nay được Vạn Hoa Chi Tâm.

Bây giờ Vạn Hoa Chi Tâm đang ở trước mắt, bảo hắn làm sao không kích động đây?

Bành! Mắt thấy Hồn Lực chưởng cương hắn sắp tới gần Thất Thải Chi Hoa, bên trong Thất Thải Chi Hoa đột nhiên kích xạ ra từng đạo từng đạo Thất Thải Lưu Quang, giống như Lôi Điện, tốc độ cực nhanh.

Hồn Lực chưởng cương hắn bị Thất Thải Chi Hoa va chạm bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một trận năng lượng ba động quét sạch tứ phương.

Ý cười trên mặt Sở Vân Phi trong nháy mắt ngưng kết lại, thân thể lảo đảo một cái, ngăn cản không nổi cỗ trùng kích kia, không khỏi hướng phía sau rút lui mấy bước.

- Làm sao có thể?

Sắc mặt Sở Vân Phi khó coi nhìn Thất Thải Chi Hoa, trong mắt bắn ra hai đạo quang mang sắc bén, tràn ngập vẻ không cam lòng cùng phẫn nộ.

Hắn không nghĩ tới lực phòng ngự Thất Thải Chi Hoa cũng kinh người như thế, thậm chí so với dây leo đầy trời còn đáng sợ hơn.

Phá hủy vô số dây leo cơ hồ đã là toàn bộ thực lực hắn, đương nhiên cũng không phải là hắn không công phá được phòng ngự Thất Thải Chi Hoa.

Chỉ là Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch bọn hắn phía sau xông tới, coi như hắn phá vỡ phòng ngự Thất Thải Chi Hoa cũng không nhất định có thể có được Vạn Hoa Chi Tâm.

Thế nhưng rời đi như thế, trong lòng Sở Vân Phi càng thêm không cam lòng, vì một ngày này mà hắn đã chờ đợi quá lâu.

Cũng vào lúc hắn do dự, Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch đã đi tới gần, hai người dứt khoát xuất thủ, muốn diệt trừ đối thủ Sở Vân Phi này.

Vội vàng, thân hình Sở Vân Phi hướng một bên tránh đi, hắn mặc dù tránh thoát hai người công kích, nhưng lại bị dây leo phía dưới lao tới xuyên thủng thân thể, máu tươi bay vụt.

- Ta không lấy được, các ngươi ai cũng đừng hòng lấy được!

Sở Vân Phi phẫn nộ chỉ Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch nói, không được Vạn Hoa Chi Tâm cũng liền thôi, lại còn bị hai người đánh lén, hắn làm sao có thể nuốt trôi cục tức này được?

Dưới chân hắn vút qua, trong nháy mắt lui ra phía sau mấy chục trượng, cách đó không xa nhìn chằm chằm nhìn Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch, chỉ cần hai người chiếm lấy Vạn Hoa Chi Tâm, hắn sẽ xuất thủ đả thương người.

Sắc mặt Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch khó coi, bọn hắn phát hiện bản thân nghĩ quá hão huyền, tưởng hợp lực đuổi Sở Vân Phi đi là có thể lấy được Vạn Hoa Chi Tâm.

Nếu như là nơi khác, hai người còn có thể hợp lực giết Sở Vân Phi, nhưng nơi này bọn hắn cơ hồ cũng chỉ có sức tự vệ.

Trong lúc nhất thời, ba người lâm vào thế giằng co, ai cũng không dám tự tiện chiếm lấy Vạn Hoa Chi Tâm.

Nhưng mà dây leo lại không cho ba người thời gian nghỉ ngơi, thỉnh thoảng công kích tới ba người, ba người còn phải đề phòng lẫn nhau.

- Sở Vân Phi, Lăng Thanh Tịch, cứ như thế thì ba người ai cũng đừng hòng lấy được Vạn Hoa Chi Tâm, không bằng trước phá vỡ phòng ngự Thất Thải Chi Hoa, sau đó luận Vạn Hoa Chi Tâm thuộc về ai, như thế nào?

Mộ Dung Minh Nguyệt quát.

Lại kéo xuống dưới, đừng nói bọn hắn sẽ bị dây leo hao hết thể lực, Vạn Hoa Chi Tâm đoán chừng cũng sẽ khô héo.

- Có thể.

Lăng Thanh Tịch gật đầu.

Sở Vân Phi lại trầm mặc không nói, chỉ lạnh lùng nhìn hai người, việc này khiến Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch thập phần khó chịu

- Sở Vân Phi, nếu như ngươi không đáp ứng, đến lúc đó lại muốn đánh lén chúng ta, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.

Mộ Dung Minh Nguyệt lạnh như băng nói ra.

- Thực sự là trò cười, vừa các ngươi đánh lén ta, ta liền không thể đánh lén các ngươi sao? Ta cũng phải nhìn các ngươi không khách khí như thế nào.

Sở Vân Phi cực kỳ khinh thường.

Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch không biết nói gì, vừa nãy đúng là bọn hắn xuất thủ trước đây, bây giờ nói nhiều đều không có bất cứ ý nghĩa gì.

Thế nhưng chẳng lẽ liền mặc cho Vạn Hoa Chi Tâm héo tàn như thế sao?

Hiển nhiên là không có khả năng!

Ba người giờ phút này tâm tư không giống nhau, đều đang suy tư như thế nào mới có thể được Vạn Hoa Chi Tâm.

- Xem ra ta tới kịp thời.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm đạm mạc vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn lực chú ý tất cả mọi người ở đây.

Đám người nhao nhao hướng về không trung nhìn lại, lại nhìn thấy một đạo hắc ảnh chậm rãi đi tới, tốc độ của hắn rất chậm, nhưng lại có cảm giác một bước vượt qua Thiên Địa, giống hệt tản bộ nhàn nhã, động tác thập phần phiêu dật, thoải mái.

Vẻn vẹn mấy hơi thở, Hắc Y Nhân liền đi tới phía trên Hoa Cốc, cách bọn Sở Vân Phi chỉ có mấy trăm trượng.

Hắn cười nhạt nhìn đám người một cái, sau đó đưa tay hướng về bên trong Thất Thải Chi Hoa tìm kiếm, động tác kia tựa như người bình thường hái một đóa hoa tươi bình thường, không phát ra bất luận sóng năng lượng nào.

- Hắn coi nơi này là hậu hoa viên nhà hắn sao? Vạn Hoa Chi Tâm dễ dàng có thể hái như vậy sao?

- Liền Sở Vân Phi, Mộ Dung Minh Nguyệt cùng Lăng Thanh Tịch ba thiên tài cấp bậc Yêu Nghiệt cũng không dám tự tiện xuất thủ, hắn coi mình là Thần sao?

- Lại một kẻ không có quy tắc, qua một lúc nhìn hắn chết như thế nào.

- Không đến cuối cùng, hoa rơi vào nhà nào còn chưa biết được?

Rất nhiều ánh mắt người nhìn về phía Hắc Y Nhân lộ ra vẻ khinh thường, châm chọc nói.

Nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt, những người châm chọc Hắc Y Nhân đều cảm giác mặt nóng bỏng đau, tất cả tu sĩ ở đây đều trợn mắt hốc mồm nhìn không trung.

Lục Đạo