Vô Thượng Sát Thần

Chương 1531: Mất Dấu




- Thần Thi?

Nam Cung Tiêu Tiêu kinh ngạc nói.

Nhưng lập tức lại lộ ra vẻ không tin, trước đó hắn gặp qua không ít Thần Thi trên người có năng lượng cường đại ba động, hơn nữa tản ra Oán Khí cường đại, có thể tuỳ tiện phân biệt được.

Nhưng lần này lại khác, trên người hắn căn bản không có bất kỳ sóng năng lượng nào, trừ không có hô hấp thì không khác gì người thường.

- Chờ đã, hắn không có hô hấp!

Nam Cung Tiêu Tiêu bỗng nhiên minh bạch, Thần Thi không phải là không có hô hấp sao?

- Lão Tam, giao cho ta, Thi Khí trên người hắn quá nặng, rất dễ dàng làm các ngươi bị thương.

Lăng Phong dậm chân tiến lên, Phượng Hoàng Hỏa Diễm toàn thân thiêu đốt càng thêm hung mãnh.

Cỗ Thần Thi kia không lo không sợ, nói đến cùng, hắn chỉ là một người chết, căn bản không có cảm xúc.

Dù bị Phượng Hoàng Chi Hỏa thiêu đốt, hắn cũng không lùi mảy may, băng hàn Thi Khí quanh thân ngăn cản Phượng Hoàng Chi Hỏa ăn mòn.

Phía trên lồng ngực hắn có một đạo vết kiếm dữ tợn, hiển nhiên là vừa bị Tiêu Phàm một kiếm chém giết, chỉ là một kiếm Tiêu Phàm cũng không giết chết hắn.

- Lão Tam, Lão Đại hắn.

Bàn Tử rốt cục biết rõ chỗ đáng sợ của Thần Thi, cỗ Thần Thi này có vẻ như so với Thần Thi lúc trước Tiêu Phàm giết chết mạnh hơn nhiều.

- Thi Khí chính là tà vật, Phượng Hoàng Chi Hỏa Lão Đại dương cương chính khí, vừa vặn khắc chế hắn.

Tiêu Phàm lắc đầu nói, mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.

Đáng tiếc, Trọc Thiên Hồng đang đột phá, trong thời gian ngắn đoán chừng vẫn chưa thể tỉnh lại, bằng không có thể để Trọc Thiên Hồng xuất thủ.

Bất quá, Tiêu Phàm cẩn thận quan sát một chút, bộ Thần Thi này có vẻ như không có Mệnh Cách Chi Khí cùng oán niệm chi khí, coi như hắn và Trọc Thiên Hồng phối hợp, đoán chừng cũng giết không chết hắn.

Ngược lại là Phượng Hoàng Chi Hỏa có thể đối phó với hắn.

- Thiên Lôi cũng là khắc tinh tà vật, ta có thể đi giúp hắn!

Nam Cung Tiêu Tiêu vội vàng nói, lách mình liền chuẩn bị tiến lên.

- Chờ đã!

Tiêu Phàm vội vàng kéo cánh tay Nam Cung Tiêu Tiêu, lỗ tai hắn rung động mấy lần, sau đó bỗng nhiên một kiếm hướng về sau lưng đâm tới.

Phốc một tiếng vang giòn, Tu La Kiếm truyền đến thanh âm chui vào bên trong huyết nhục, ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy Tu La Kiếm cắm vào bên trong lồng ngực một người.

Không, nói cho đúng là một bộ Thần Thi!

Dù là lồng ngực cắm một thanh kiếm, Thần Thi vẫn hướng về Tiêu Phàm đánh tới, Tu La Kiếm rung động, Thần Thi trực tiếp quấy đến vỡ nát.

Ngay lúc đó, bên trong Thần Thi đột nhiên kích xạ ra một đạo bạch sắc lưu quang, hướng thẳng đến mi tâm Tiêu Phàm phóng tới.

Con ngươi Tiêu Phàm hơi co rụt lại, sắc mặt hơi đổi một chút, mắt thấy đạo bạch sắc lưu quang kia phóng tới, Tu La Kiếm trong tay hắn càng nhanh, kiếm khí giảo sát đầy trời, trong nháy mắt đem đạo bạch sắc lưu quang kia xoắn nát.

Chất lỏng màu trắng bắn về bốn phía, thời khắc rơi vào mặt đất phát ra từng đợt xì xì.

- Thực Não Huyết Trùng!

Tiêu Phàm hít sâu một cái, bỗng nhiên nhìn về phía cỗ Thần Thi cùng Lăng Phong giao phong, sau một khắc, Tiêu Phàm động.

Hắn tại hư không lưu lại từng đạo tàn ảnh, lúc xuất hiện đã là bên người cỗ Thần Thi kia, Tu La Kiếm giết qua một đạo dải lụa màu đỏ, trực tiếp chém rụng đầu Thần Thi.

Nhưng mà cỗ thi thể không đầu kia lại không có ngã xuống, nó nhanh chóng hướng về bên trong nồng vụ bỏ chạy.

Đáng tiếc, Tiêu Phàm không muốn để hắn đào tẩu, Tu La Kiếm một kiếm một kiếm vung ra, hai ba cái hô hấp thời gian liền đem Thần Thi phân thây.

Không làm Tiêu Phàm ngoài ý muốn là bên trong toái thi lại bay vụt ra một vệt sáng, con ngươi Tiêu Phàm liền băng lạnh.

Bất quá lần này Tiêu Phàm không có chém giết Thực Não Huyết Trùng, mà đánh ra từng đạo thủ ấn, Hồn Văn đầy trời lưu chuyển, trực tiếp đem Thực Não Huyết Trùng vây ở bên trong.

- Là thứ này giở trò?

Lăng Phong cau mày một cái, bất quá khi hắn nhận ra lai lịch Thực Não Huyết Trùng không khỏi lui ra phía sau mấy bước, hoảng sợ nói:

- Hỗn Độn Vụ Hải lại có Thực Não Huyết Trùng!

- Đầu này chỉ là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong mà thôi, nhưng điều khiển Thần Thi phát huy ra thực lực đã không kém gì Chiến Thần cảnh, thậm chí so với Thần Thi còn khó quấn hơn, mọi người phải cẩn thận, nơi này Thực Não Huyết Trùng tuyệt đối không chỉ mấy con.

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.

Hắn còn có một việc không có nói là, ban đầu hắn gặp được cỗ Thần Thi kia căn bản liền không phải một bộ trước mắt, thực lực một bộ Thần Thi cũng không yếu hơn Chiến Thần trung kỳ, đây cũng là nguyên nhân hắn ngưng trọng như thế.

Nhưng mà cỗ Thần Thi kia cũng không xuất hiện, mà tại thời điểm mấu chốt để một bộ Thần Thi cấp thấp ngăn trở một kiếm Tiêu Phàm.

Điều này nói rõ, Thần Thi Chiến Thần cảnh trung kỳ còn tại chỗ tối nhìn chằm chằm bọn hắn, tùy thời chuẩn bị xuất thủ đánh lén.

- Thực Não Huyết Trùng trời sinh giảo hoạt, tuyệt đối đừng để chúng nó phá vỡ da thịt.

Thần sắc Lăng Phong cũng vô cùng ngưng trọng, bên ngoài thân hắn thiêu đốt lên Phượng Hoàng Chi Hỏa, ngưng tụ thành một bộ hỏa diễm áo giáp.

Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không dám khinh thường, bên ngoài thân Lôi Điện áo giáp càng thêm bá đạo.

- Mọi người cùng tăng tốc độ, nhanh lên.

Tiêu Phàm trầm giọng nói, lách mình hướng về phía trước phóng đi, trong lòng dẫn ra Phệ Hồn Huyết Tằm, tùy thời chú ý đến Hồn Lực biến hóa xung quanh.

Bây giờ Phệ Hồn Huyết Tằm cách Thần Giai cũng chỉ có một bước, Thần Giai Thần Thú đều chạy không khỏi Hồn Lực và Thần Lực của nó.

Tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, trên đường lại gặp mấy cỗ Thần Thi công kích.

Từ đầu đến cuối, bộ Thần Thi Chiến Thần cảnh trung kỳ quả thực không có xuất hiện, hiển nhiên cũng bị thực lực đám Tiêu Phàm dọa cho phát sợ, lúc này, những Thần Thi đó liền cũng không xuất hiện qua.

Bất quá, so với mức độ nguy hiểm Thần Thi, công kích Hư Vô Phong Bạo cùng rối loạn không gian còn đáng sợ hơn rất nhiều, một khi hãm sâu trong đó, dù là Chiến Thần cảnh cũng khó có thể sống sót.

Tiêu Phàm bị biên giới Hư Vô Phong Bạo đánh trúng, huyết nhục văng tung tóe, kém chút mất đi một cánh tay.

Đi qua một lần giáo huấn, tốc độ Tiêu Phàm thả chậm không ít, bây giờ không có Thực Não Huyết Trùng uy hiếp, hắn cũng yên tâm không ít.

- Nghỉ ngơi nửa canh giờ rồi tiếp tục tiến lên.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm dừng lại, nhưng mà khiến hắn rất ngạc nhiên là căn bản không có người trả lời hắn.

Lập tức, Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu, nơi nào còn có Tiểu Kim, Lăng

Phong cùng Nam Cung Tiêu Tiêu, ba người bọn hắn vậy mà quỷ dị biến mất.

- Người đâu?

Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức vô cùng ngưng trọng, chẳng lẽ ba người bị Thần Thi hoặc là địch nhân khác công kích?

Tiêu Phàm lắc đầu, lấy thực lực hắn bây giờ, dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong xuất thủ cũng có thể cảm ứng được một hai, không có khả năng vô duyên vô cớ từ bên cạnh hắn bắt đi ba người.

Bỗng nhiên, trong tay Tiêu Phàm lấy ra một khối Ngọc Phù, quang mang phía trên chớp nhấp nháy, sau đó truyền đến thanh âm Nam Cung Tiêu Tiêu:- Lão Tam, tốc độ ngươi quá nhanh, chúng ta theo không kịp a, làm sao ngươi chạy trước không, chúng ta gọi ngươi ngươi cũng không nghe?

Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, Bàn Tử bọn hắn lại mất dấu?

- Không đúng, trước đó tốc độ ta nhanh hơn không ít, bọn hắn đều không mất dấu, về sau tốc độ chậm xuống, làm sao lại mất dấu đây?

Tiêu Phàm phát hiện một điểm không thích hợp.

Nguyên một đám suy nghĩ lóe qua bên trong não hải, rất nhanh, Tiêu Phàm trở nên hoảng hốt, hít sâu một cái nói:

- Hẳn là Thời Không Thác Loạn mới có thể làm bọn hắn nghĩ lầm tốc độ ta rất nhanh, hơn nữa ta cũng nghe không được thanh âm bọn hắn.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm phát hiện bản thân vẫn là quá khinh thường Hỗn Độn Vụ Hải, nơi này khắp nơi ẩn núp nguy cơ, dù là Chiến Thần cảnh cũng có khả năng mất mạng.

- Các ngươi hiện tại ở đâu?

Tiêu Phàm hướng về phía Truyền Âm Ngọc Phù nói, nhưng mà chờ đợi nửa ngày cũng không nghe được thanh âm Nam Cung Tiêu Tiêu.

- Thời Không Thác Loạn, không thu được tin tức bọn hắn?

Tiêu Phàm mắt trợn tròn, cái này tính là cái gì a, mấy người song song đi còn có thể mất dấu.

- Gặp nhau ở Chúng Thần Mộ Địa.

Tiêu Phàm để lại cho Nam Cung Tiêu Tiêu bọn hắn một câu nói, thu hồi Truyền Âm Ngọc Phù, tiếp tục hướng về chỗ sâu Hỗn Độn Vụ Hải đi đến.