Vô Thượng Sát Thần

Chương 1493: Giằng Co




Nhìn thấy Tiêu Phàm đánh tới, ánh mắt Tử Vô Danh lộ ra vẻ hoảng sợ, chẳng lẽ thực sự là báo ứng bản thân đến?

Hắn đã từng nhiều lần hãm hại Bắc Lão, lần này lại bị đồ đệ hắn trả lại?

Quanh năm đánh nhạn, hôm nay bị nhạn mổ!

Trong lúc vội vàng, Tử Vô Danh đánh ra từng đạo thủ ấn, trong miệng lại phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể bị một đạo huyết vụ bao phủ, nhanh chóng hướng về cuối chân trời bỏ chạy.

Chỉ có một tiếng kêu thảm thiết còn quanh quẩn tại hư không, cùng đám huyết vụ mênh mông kia.

- Huyết Độn?

Tiêu Phàm nhìn Tu La Kiếm nhỏ xuống máu tươi cau mày một cái, hắn không nghĩ tới Tử Vô Danh lại quyết đoán như thế, hơn nữa còn lĩnh ngộ huyết độn chi pháp, lấy hi sinh tự thân tinh huyết làm đại giá thoát khỏi nơi đây.

Bất quá Tiêu Phàm vừa chém một kiếm kia, cho dù không có giết chết hắn nhưng khẳng định đã chém rụng một cánh tay hắn, về sau nếu như còn có thể gặp lại Tử Vô Danh, khẳng định cũng đã trở thành một tên độc tí hiệp.

- Không chết cũng tốt, lão sư và Bắc Thần Phong còn có thể tự mình báo thù.

Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm, hắn đối Tử Vô Danh hận thấu xương.

Hãm hại Bắc Lão, hại hắn bị trục xuất gia tộc không nói, lại còn giết con trai và con dâu của Bắc Lão, người này quá âm hiểm tàn nhẫn, coi như giết hắn một vạn lần cũng không nhiều.

- Liền ngươi đều không uống máu của hắn, xem ra máu của Tử Vô Danh không phải là thứ sạch sẽ gì.

Tu La Kiếm chấn động, huyết châu phía trên phiêu tán rơi ra, biến mất tại bên trong hư vô.

Thu liễm tâm thần, Tiêu Phàm lúc này mới nhìn về phía Lam Sắc Tinh Thần to lớn nơi xa, cau mày nói:

- Xem ra muốn chạy tới Bắc Vực còn phải đợi một khoảng thời gian.

Dứt lời, Tiêu Phàm chuẩn bị khống chế Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến một trận cười điên cuồng:

- Ha ha, người trẻ tuổi, không nghĩ tới ta ở chỗ này đ-ng phải ngươi! Lần này xem ngươi chạy chỗ nào!

Quay đầu nhìn lại, thần sắc Tiêu Phàm hơi trầm xuống, chỉ thấy một vệt sáng cấp tốc bay vụt đến, Tiêu Phàm lờ mờ có thể nhìn thấy đạo thân ảnh kia, người đến chính là chiến Lão Cửu.

Lần trước tại Lâu Lan Cổ Địa, Tiêu Phàm chiếm lấy Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa của hắn, làm hắn bị nhốt bên trong vô tận hư vô, tốn gần thời gian một năm mới tìm đến được Chiến Hồn Đại Lục.

Làm hắn không nghĩ tới là xa xa đã nhìn thấy thân ảnh Tiêu Phàm, cái này khiến hắn đã kích động, lại phẫn nộ.

Nếu như không có tiểu tử này, hắn đã sớm chạy về Chiến Hồn Đại Lục, há lại sẽ tại trong hư vô cô tịch đợi thời gian một năm.

Thời gian một năm này trong đầu Chiến Lão Cửu hồi tưởng đến khuôn mặt Tiêu Phàm, hắn một lần lại một lần thề, lần sau gặp được hắn nhất định phải ăn sống nuốt tươi hắn, thiên đao vạn quả.

Cừu hận này là động lực của hắn để kiên trì trong hư không thời gian 1 năm.

Nhưng mà, hắn không nghĩ tới vậy mà ở chỗ này gặp được Tiêu Phàm, đây quả thực là Thượng Thiên cố ý an bài, làm hắn có thể đủ báo thù rửa hận.

- Ngớ ngẩn.

Tiêu Phàm liếc Chiến Lão Cửu một cái, khống chế Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa trong nháy mắt biến mất tại chỗ, chỉ có hai chữ vang vọng thật lâu ở bên tai Chiến Lão Cửu.

- Hỗn trướng, ta nhất định phải xé xác ngươi!

Chiến Lão Cửu phẫn nộ, không chút do dự truy theo, hắn chưa từng ghi hận một người như thế.

Đương nhiên, nếu như giết không chết Tiêu Phàm, không đoạt Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa trở về, coi như trở lại Chiến Thần Điện cũng không có kết quả tốt, Điện Chủ Chiến Thần Điện không có khả năng buông tha hắn.

Đáng tiếc, tốc độ của hắn mặc dù không chậm, nhưng làm sao có thể đuổi kịp Tiêu Phàm.

Ánh mắt Chiến Lão Cửu nhìn chằm chặp đạo lưu quang kia, hắn phải biết Tiêu Phàm đi nơi nào, sau một lát, hắn rốt cục nhìn thấy ánh lửa xích hồng sắc đâm đầu thẳng vào Chiến Hồn Đại Lục bên trong.

- Bắc Vực!

Khóe miệng Chiến Lão Cửu hiện ra một vòng tiếu dung, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Phàm không biết đã chết bao nhiêu lần.

Lại nói Tiêu Phàm khống chế Hồn Thiên Tinh Hỏa Toa xông vào Chiến Hồn Đại Lục, rất nhanh liền xuất hiện ở phía trên một ngọn núi, trên mặt khẽ mỉm cười nói:

- Vận khí không tồi, lại trở về Bắc Vực.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm liền hướng chân trời bay đi, lấy tốc độ của hắn chạy tới Thần Binh Thánh Thành căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.

Mà giờ phút này vị trí Độc Cô Cổ Thành, đám người Độc Cô Tuyệt thao túng Cửu Dương Thần Lô đối kháng đám người Chiến Thiên Hạ, mấy người một mực giằng co, ai cũng không làm gì được ai.

Bất quá vẫn có thể cảm giác được, một phương Chiến Thiên Hạ vẫn chiếm cứ thượng phong, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi.

Đám người Nam Cung Tiêu Tiêu, Độc Cô Tướng Đình xa xa nhìn chăm chú, cau mày, bọn hắn hận không thể lập tức xông lên.

- Chiến Thần Điện mạnh như vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế sẽ khó thoát kết cục chiến bại, đáng tiếc bọn hắn cũng không hoàn toàn phát huy ra uy lực Cửu Dương Thần Lô.

Thần sắc Bàn Tử ngưng lại nói.

- Vậy làm sao bây giờ?

Độc Cô Tướng Đình lo lắng nói.

- Chịu.

Bàn Tử nhún nhún vai:

- Trừ phi lại đến mấy tên Chiến Thần cảnh, hoặc là lại lấy ra một kiện Thần Binh mới có thể vãn hồi thế cục này.

Đám người Độc Cô Tướng Đình nghe vậy không khỏi trợn mắt một cái, nếu như bọn hắn còn có Chiến Thần cảnh, căn bản không cần do dự chút nào.

Về phần Thần Binh, Độc Cô gia tộc có không ít Thần Binh, nhưng những Thần Binh đó căn bản không thể so sánh cùng Cửu Dương Thần Lô cùng Luyện Tâm Tháp, nếu có Thần Binh cấp bậc này, bọn hắn làm sao có thể đợi đến hiện tại.

Bàn Tử, nói như không nói, trầm ngâm một lúc, hắn lại nói:

- Nếu như Lão Tam đến, Độc Cô gia tộc tất nhiên có thể thắng được.

- Tiêu Phàm?

Độc Cô Tướng Đình đầu tiên là sững sờ, sau đó sáng tỏ thông suốt, nói:

- Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm, đứng đầu Lịch Cổ Thập Đại Thần Binh, khẳng định có thể chiếm thượng phong.

- Uy lực Tu La Kiếm khẳng định không được, Tu La Kiếm vạn năm trước bị trọng thương, bị sư tôn ta phong ấn, hiện tại đoán chừng không thể hoàn toàn giải phong.

Bàn Tử lắc lắc đầu nói.

Nếu như Tiêu Phàm nghe nói như thế nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, cũng tất nhiên liên tưởng đến lão giả trong mộng lúc trước giải phong Tu La Kiếm cho hắn chính là sư tôn Bàn Tử.

- Vậy hắn đến làm gì?

Độc Cô Tướng Đình có chút thất vọng nói.

- Mấu chốt vẫn là ở Luyện Tâm Tháp!

Bàn Tử bất đắc dĩ lắc đầu.

Một bên Độc Cô Vô Trần cũng thở dài một hơi, nói:

- Luyện Tâm Tháp năm đó là vật truyền thừa của Truyền Thừa Điện, đáng tiếc Chiến Hồn Điện một phân thành hai, Luyện Tâm Tháp rơi vào trong tay Chiến Thần Điện, Truyền Thừa Điện cũng bởi vậy biến mất vạn năm, không biết bây giờ còn tồn tại hay không.

- Truyền Thừa Điện vẫn tồn tại.

Bàn Tử cười cười nói, hắn hiển nhiên cũng biết rõ một ít bí mật, bất quá hắn có chừng có mực, cũng không có nói tiếp.

Độc Cô Tướng Đình há miệng muốn nói, lúc này mới hít sâu một cái nói:

- Nam Cung huynh, kỳ thật Tiêu Phàm đang ở Thần Binh Thánh Thành.

- Hả?

Bàn Tử thập phần ngoài ý muốn, cũng có chút mừng rỡ không hiểu, hắn đã qua đã nhiều năm chưa từng nhìn thấy Tiêu Phàm.

Độc Cô Vô Trần lại là cau mày một cái, tựa như trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Hắn khống chế ngươi?

Độc Cô Tướng Đình cười khổ một tiếng, gật đầu nói:

- Là hài nhi lại nhiều lần khiêu khích hắn, cuối cùng hắn không giết ta mà thi triển Chủng Ma Chi Thuật, bất quá hài nhi bây giờ lại cảm giác có chút may mắn, nếu như không phải hắn khống chế ta, cũng sẽ không nhắc nhở ta, Chiến Thần Điện chuẩn bị động thủ đối với Độc Cô gia tộc.

- Cái gì, là Tiêu Phàm nói cho ngươi biết?

Độc Cô Vô Trần mãnh kinh, cỗ nộ ý trong lòng tiêu tán không ít.

Tiêu Phàm khống chế Độc Cô Tướng Đình, hắn làm phụ thân tự nhiên khó chịu, nhưng nói trở lại, nếu như không có Tiêu Phàm, hiện tại Độc Cô gia tộc có khả năng đã bị hủy diệt, nghĩ vậy, lửa giận lại bình phục không ít.

- Là hắn nhắc nhở ta, hơn nữa, Diêm La Phủ cũng chuẩn bị đối phó vơi người Thần Binh Thánh Thành, lần này Chiến Thần Điện muốn để cho Độc Cô gia tộc ta chó gà không tha!

Độc Cô Tướng Đình nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tướng Đình huynh, ngươi hẳn có thể cảm ứng được vị trí của Lão Tam đi, ngươi hiện tại tìm Lão Tam đến, bằng không nói, ta xem bọn hắn sẽ không kiên trì được bao lâu.

Bàn Tử nhìn qua cục diện giằng co nơi xa, thần sắc hơi ngưng trọng nói.