Vô Thượng Sát Thần

Chương 1438: Tiêu Phàm Chết?




- Hư hóa?

Nhìn chín Tộc Lão bị định tại Hồn tộc, lại nhìn Hồn Thiên điềm nhiên như không có việc gì, Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến năng lực mà Hồn Thiên sở hữu.

Tiêu Phàm cũng một trận kinh ngạc, năng lực hư hóa thật đúng là vô cùng đáng sợ.

- Tộc Trưởng, cứu ta!

- Tộc Trưởng, giúp ta hư hóa!

Các Tộc Lão khác thấy thế, tất cả đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhao nhao hướng Hồn Thiên cầu cứu.

Hồn Thiên tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bọn hắn tử vong, chín người này là hắn tốn hao đại lực bồi dưỡng ra, nếu chết ở chỗ này, đối với hắn tổn thất không phải lớn bình thường.

Bất quá, thời điểm coi như hắn chuẩn bị xuất thủ, bên trong Tử Sắc Quang Trụ đột nhiên kích xạ ra tinh quang đầy trời rơi vào trên người bọn Sở Thiên Minh, chỉ một thoáng, lực lượng đám người tăng vọt.

Cùng lúc đó, màn sương mù đột nhiên hướng về vị trí đám Hồn Thiên nghiền ép tới.

- Hồn Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi chạy không thoát!

Sở Thiên Minh cười ha ha, trong chớp nhoáng bọn hắn đã ở vào ưu thế tuyệt đối, thắng chỉ là chuyện sớm muộn.

Tiêu Phàm lại nhìn về phía không trung, khi thấy Tiểu Ma Nữ không việc gì trên mặt Tiêu Phàm rốt cục lộ ra vẻ vui mừng.

- Chạy? Bản Thần còn không có muốn chạy, các ngươi căn bản là không đ-ng tới ta, ta cần phải chạy sao?

Hồn Thiên khịt mũi coi thường, hắn chậm rãi hướng về Tiêu Phàm đi đến.

Trước khi Sở Thiên Minh bọn hắn đến, hắn còn có đầy đủ thời gian diệt sát Tiêu Phàm, phía dưới năng lực hư hóa, thực lực hắn mặc dù giảm bớt đi nhiều, nhưng đối phó với một tu sĩ Chiến Thánh cảnh vẫn không có bất cứ vấn đề gì.

Tiêu Phàm nhìn chăm chú Hồn Thiên, tâm thần có chút khẩn trương, trong đôi mắt hắn lóe qua một vòng huyết sắc quang mang, tùy thời xuất thủ.

- Người trẻ tuổi, làm hỏng kế hoạch ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Hồn Thiên phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, lộ ra vẻ dữ tợn.

Ngàn năm mưu đồ, lại bởi vì một Chiến Thánh cảnh mà thất bại trong gang tấc, chuỵen này bảo Hồn Thiên bình tĩnh như thế nào, vẻn vẹn giết Tiêu Phàm còn không đủ để hắn giải hận.

- Hồn Thiên, ngươi nếu tổn thương hắn, ta nhất định sẽ diệt Hồn Tộc ngươi!

Sở Thiên Minh hét lớn, bọn hắn ra sức thúc giục Linh Hồn Chi Lực, muốn phá vỡ màn sương mù trói buộc.

- Bản Thần hiện tại liền giết hắn, ngươi có thể cản ta như thế nào?

Hồn Thiên châm chọc nói, hắn đi từng bước một hướng Tiêu Phàm, tựa như cũng đề phòng lực lượng Tỏa Hồn Châu.

Tám trượng, năm trượng...

- Ta nói, cuối cùng chết không nhất định là ta!

Mắt thấy Hồn Thiên cách hắn chỉ có ba trượng, khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, trong tay hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện một bức tranh, thời khắc bức tranh mở ra, hư không một trận chồng chất, biến hóa.

Trong chớp mắt, thân hình Hồn Thiên hiển lộ đi ra, ngay lúc đó Tiêu Phàm thúc giục Tỏa Hồn Châu vây nhốt tứ phương, bên trong hai mắt hắn cũng bỗng nhiên bắn ra một đoàn Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm.

- Tu La Luyện Ngục!

Hét lớn một tiếng, huyết sắc Hỏa Diễm bỗng nhiên bao phủ Hồn Thiên, bắt đầu điên cuồng bốc cháy lên.

- A ~

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng hư không, khi bị Tỏa Hồn Châu khóa chặt, trong lòng Hồn Thiên lộp bộp một cái, trong mắt đều là vẻ khó tin.

- Không có khả năng, ngươi làm sao có thể phá giải hư hóa chi lực?

Hồn Thiên kinh khủng nhìn Tiêu Phàm.

Ta không phải đã hư hóa à, bất kỳ lực lượng nào đều không đ-ng tới ta mới đúng, người trẻ tuổi Chiến Thánh cảnh này vậy mà có năng lực có thể phá giải hư hóa?

Những người khác cũng cực kỳ chấn động, bọn hắn còn chưa từng thấy có ai có thể phá giải năng lực hư hóa, vạn năm trước đó, Hồn Tộc cũng có người nắm giữ loại năng lực này, cơ hồ là Tiên Thiên bất bại!

- Thế gian này không có năng lực vô địch!

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, thao túng Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm nung khô Hồn Thiên, căn bản không có chỗ nương tay, hắn cũng không dám lưu thủ, phải biết đám Hồn Thiên đều là Chiến Thần cảnh.

Có thể phá giải năng lực hư hóa, Tiêu Phàm còn nhờ vào bên trong ghi chép Tu La Truyền Thừa, năng lực hư hóa sở dĩ có thể vô hiệu công kích cũng là bởi vì đem tự thân hoà vào một mảnh hư không khác, nhìn qua chỉ là một cái bóng mờ mà thôi.

Mặc dù Tiêu Phàm không có phá vỡ trùng điệp không gian, tìm ra chân thân năng lực Hồn Thiên, nhưng trên người hắn nắm giữ Thiên Cơ Đồ, Thiên Cơ Đồ có năng lực phá không, ngay cả Chiến Thần cảnh cũng không so được.

- Không thể, ta là Chiến Thần cảnh, có thể nào bị một Chiến Thánh cảnh nho nhỏ cản trở?

Hồn Thiên phẫn nộ gào thét, đáng tiếc Tỏa Hồn Châu áp chế gắt gao lấy hắn, cho dù hắn có năng lực cũng thi triển không ra.

- Tiểu huynh đệ, khống chế hắn, chúng ta rất nhanh liền có thể phá vỡ!

Sở Thiên Minh hét lớn, bọn hắn dùng hết toàn lực trùng kích vây khốn Trận Pháp bọn hắn.

Màn sương mù đung đưa không ngừng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo tán mà ra, một khi bạo tán Sở Thiên Minh bọn hắn liền có thể xông tới.

Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi kiên trì, thao túng Tỏa Hồn Châu khống chế Thập Đại Chiến Thần, cơ hồ đã đạt tới cực hạn.

Nắm giữ Tỏa Hồn Châu là vô địch, nhưng còn chưa tới cấp độ nghịch thiên, Thập Đại Chiến Thần cùng nhau phản kháng quá mức khủng bố, thân ảnh Tiêu Phàm nhìn qua có chút lóe lên.

Huống chi, hắn còn đang thúc giục Tu La Thần Nhãn, Linh Hồn Chi Lực đối với hắn tiêu hao cực kì khủng bố, dù là hắn muốn giết Hồn Thiên đều không có khả năng.

- Ta xem ngươi có thể kiên trì đến lúc nào!

hai mắt Hồn Thiên đỏ lên nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, hắn bại, bị bại thập phần triệt để, hắn cũng không thể không tiếp nhận sự thật này.

Nhưng hắn sẽ không chết ở chỗ này, trước mắt thì có một cơ hội thoát đi nơi này, một khi Tiêu Phàm không kiên trì nổi, chính là lúc hắn rời đi.

Chỉ bất quá, thống khổ bị Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm thiêu đốt cũng không phải người bình thường có thể tiếp nhận, mấu chốt nhất là bị Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm thiêu đốt, Hồn Thiên cảm giác Linh Hồn Chi Lực bản thân đang nhanh chóng biến mất.

Cho đến bây giờ hắn đã rơi xuống một cảnh giới, cứ như thế, hắn vô cùng có khả năng rơi vào Chiến Thần cảnh sơ kỳ, thậm chí Chiến Thánh cảnh, đây không phải là thứ hắn muốn thấy.

Cửu Đại Tộc Lão Hồn Tộc lại lộ ra vẻ sợ hãi, liền Hồn Thiên đều không thể khống chế, chín người bọn hắn lại làm sao có thể đào thoát.

- Bành!

Đột nhiên, một đạo sóng xung kích nhàn nhạt vang lên, màn sương mù rốt cục nổ tung, trên ngọc đài nhấc lên một trận Hồn Lực phong bạo, thân hình Tiêu Phàm có chút đứng không vững.

- Ranh con, chết đi!

Cũng đúng lúc này, Hồn Thiên đột nhiên gầm lên một tiếng, bởi vì Hồn Lực phong bạo, hắn tránh thoát Tỏa Hồn Châu trói buộc, thân hình lần nữa hư hóa, sau đó giống như con sói đói hướng về Tiêu Phàm đánh giết.

- Dừng tay!

Sở Thiên Minh quát lớn, hóa thành một đạo cực tốc hướng về Hồn Thiên đánh tới.

Mặc dù chỉ cách vài chục trượng, đối với cường giả Chiến Thần cảnh mà nói là gần trong gang tấc, nhưng chính là gang tấc làm Sở Thiên Minh cảm nhận được một loại cảm giác bất lực.

Trên mặt Tiêu Phàm càng thêm chẳng tốt đẹp gì, Hồn Thiên đến quá nhanh, hơn nữa vượt qua hắn dự liệu, dù hắn nghĩ dùng Thiên Cơ Đồ cùng Tỏa Hồn Châu phản kích, đều không có bất cứ cơ hội nào.

Hồng hộc! Không có chút nào ngoài ý muốn, Hồn Thiên một chưởng hóa thành móng vuốt, trực tiếp chộp vào trên đầu Tiêu Phàm, dùng sức vạch một cái, Linh Hồn Chi Thể Tiêu Phàm trực tiếp bị xé nứt ra, hóa thành Hồn Lực đầy trời tiêu tán trên không trung.

- Tu La Điện Chủ? Cũng không gì hơn cái này!

Hồn Thiên nhe răng trợn mắt nói, hắn đối với Tiêu Phàm hận thấu xương, hận không thể đem hắn tra tấn trăm ngàn năm, nhưng lưu cho hắn thời gian không nhiều, chỉ có thể giết chết Tiêu Phàm.

Cũng đúng lúc này Sở Thiên Minh đi tới gần, cùng mấy người khác cùng nhau xuất thủ, trực tiếp chấn vỡ hư không, kém chút đem chân thân Hồn Thiên đánh xuống.

Hiển nhiên, bọn hắn cũng biết rõ phá giải hư hóa chi lực như thế nào, chỉ bởi vì trước đó bị Trận Pháp vây khốn, không thể làm gì mà thôi.

Hồn Thiên thấy thế, trong lòng bỗng nhiên giật mình, hư hóa chi lực hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo vậy mà kém chút lần thứ hai phá vỡ.

- Chết!

Sở Thiên Minh một tiếng quát như sấm, mấy người lần nữa xuất kích, một kích này Hồn Thiên cho dù không chết cũng tàn phế.

- Ta nhất định sẽ trở về!

Hồn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, liền hướng lấy nơi xa thối lui, trong nháy mắt không thấy đâu nữa.

Lục Đạo