Vô Thượng Sát Thần

Chương 1433: Già Yếu




Sát cơ đáng sợ khiến trong lòng Tiêu Phàm có chút rét run, cảm giác tử vong cách hắn càng ngày càng gần.

- Ngươi tự tìm cái chết!

Tiêu Phàm phẫn nộ quay đầu nhìn về phía Anh bà bà, lại phát hiện Anh bà bà đã nhanh chóng hướng về nơi xa bỏ chạy, tốc độ nhanh vô cùng.

- Tu La Điện Chủ, ngươi đi chết đi!

Anh bà bà cười vang lên, dưới chân không có mảy may dừng lại.

- Diệt Thần!

Tiêu Phàm khẽ quát một tiếng, Tu La Kiếm phóng lợi mang sáng chói, dường như đâm rách tầng tầng không gian, lóa mắt liền đi tới phía sau Anh bà bà.

- Làm sao có thể?

Anh bà bà cảm giác mình bị một đầu độc xà tiếp cận, thân thể vậy mà không thể động đậy.

Nàng nào sẽ nghĩ đến một kiếm Tiêu Phàm vậy mà đáng sợ như thế, có thể xuyên thấu Trận Pháp, hơn nữa ở chỗ này, Tỏa Hồn Châu hẳn là không dùng được mới đúng, bản thân làm sao có thể bị định trụ?

Anh bà bà dùng hết toàn lực hướng về một bên trốn tránh, áo bào đen trên người cổ động, thân thể rốt cục động đậy một cái, chếch đi đạo kiếm khí kia.

Phốc một tiếng, đầu vai Anh bà bà bay huyết, một cánh tay cao cao quăng ra ngoài, đau khiến nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Bất quá cũng ngay tại giây phút này, thân thể Anh bà bà rốt cục có thể động đậy, nàng nào còn dám do dự, đầu cũng không dám quay lại, liền hướng lấy nơi xa bỏ chạy.

Giữa đại trận, Tiêu Phàm nhìn thấy Anh bà bà đào tẩu, thần sắc cũng giận dữ vô cùng, thế nhưng vô số tinh quang không trung đã gào thét mà xuống, hắn căn bản không có tâm tư đi đối phó Anh bà bà.

Dưới chân hắn, vô số trận văn tựa như bỗng sống lại, như vô số tiểu xà ngọ nguậy, đáng sợ dị thường.

- Trận này dùng để lấn trời, bởi vì Tỏa Hồn Châu tồn tại mà kém chút làm trận này bại lộ, cho nên Nhật Nguyệt Nghịch Loạn Trận muốn tiêu diệt ta?

Ánh mắt Tiêu Phàm không ngừng lóe lên, trong lòng vô cùng băng lãnh.

Lần này, hắn quả thật bị Anh bà bà hại một lần, nhìn lít nha lít nhít tinh quang, những nơi đi qua chôn vùi tất cả, toàn thân Tiêu Phàm đều có chút lạnh.

Giờ phút này trên người hắn chỉ có Tu La Kiếm, Tỏa Hồn Châu cùng Vô Tận Chiến Hồn căn bản không có những biện pháp khác đến đối kháng tinh quang hủy diệt.

Một khi bị tinh quang quét trúng, Tiêu Phàm tuyệt đối hẳn phải chết là không nghi ngờ, phải biết, tinh quang hủy diệt là có thể hủy diệt Chiến Thần cảnh.

- Linh Hồn Phân Liệt!

Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên sáng lên, nếu như nói hiện tại hắn còn có cơ hội sống sót, tuyệt đối chỉ có năng lực Linh Hồn Phân Liệt.

Linh Hồn Phân Liệt hắn đã có thể chia ra làm tám, nói cách khác hắn bây giờ có được tám đầu mệnh, chỉ cần lợi dụng được tám đầu mệnh này là hắn có hy vọng sống sót.

Nghĩ vậy, thân hình Tiêu Phàm lóe lên, bỗng nhiên thu hồi Tỏa Hồn Châu, sau đó chia ra làm tám, hướng về tám phương hướng bỏ chạy.

Giờ khắc này Đại Trưởng Lão Anh bà bà đã rời khỏi Trận Pháp, nhìn Trận Pháp bao phủ mờ mịt phía xa, trong mắt lộ ra một vòng cười lạnh:

- Bên trong Âm Dương Tỏa Thiên Trận chỉ cần là người, vô luận như thế nào đều không có khả năng chạy thoát, sát cơ chuyên đối phó Mệnh Cách!

- Phu quân!

Phía trên Tử Sắc Quang Trụ, Tiểu Ma Nữ tê tâm liệt phế kêu to, đáng tiếc thanh âm nàng căn bản không truyền tới lỗ tai Tiêu Phàm, con ngươi màu đỏ tươi quét về phía Anh bà bà ngoài trận nói:

- Ta nếu không chết, nhất định để ngươi nấu luyện Thiên Hỏa vạn năm, vì phu quân báo thù!

- Diệp Thi Vũ, hắn sẽ chết, ngươi còn sống còn có ý nghĩa gì?

Anh bà bà nhìn không trung cười lạnh nói:

- Muốn giết ta, chờ ngươi sống sót rồi nói sau.

- Ta sẽ sống!

Tiểu Ma Nữ khẽ cắn môi, lần nữa nhìn về phía đại trận mông lung.

Hô!

Đột nhiên, vô số tinh quang gào thét mà xuống, xuyên qua thân thể Tiểu Ma Nữ, quỷ dị là tất cả tinh quang hủy diệt cũng không nhằm vào nàng.

- Không!

Tiểu Ma Nữ gào thét lớn, đáng tiếc tinh quang hủy diệt vẫn như cũ rơi xuống, quang mang sáng chói chiếu rọi ngọc đài, đâm vào người không mở ra được hai mắt.

Bên trong Trận Pháp, Tiêu Phàm nhìn tinh quang hủy diệt rơi xuống, giờ phút này tám đạo Linh Hồn phân thân xuất hiện ở tám nơi hẻo lánh, tinh quang hủy diệt tập trung vào tám đạo Linh Hồn phân thân, rõ ràng là không khác biệt công kích.

Oanh!

Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, tinh quang hủy diệt bỗng nhiên bắn xuống, tám đạo Linh Hồn phân thân trong nháy mắt bị hủy diệt bảy đạo, trừ một đạo phân thân nắm giữ Tỏa Hồn Châu thì còn sống.

Hắn lúc này mới biết rõ tự mình nghĩ sai, cũng không phải là phân thân nhiều liền có thể sống.

Lúc bảy đạo Linh Hồn phân thân biến mất, Tiêu Phàm cảm giác Linh Hồn bản thân đều bị rút ra không còn, nếu như nói trước đó Linh Hồn hắn là một đoàn đại hỏa, hiện tại chỉ là một ngọn lửa.

Hơn nữa, tinh quang hủy diệt vẫn còn rút lấy lực lượng Tiêu Phàm.

Mấy vạn dặm bên ngoài, bên trong một cái sơn cốc, Tiểu Kim cùng Thạch Thánh thủ hộ lấy thân thể Tiêu Phàm, đột nhiên Tiểu Kim phát ra một tiếng gầm nhẹ.

- Tóc Tiêu lão đại tại sao lại biến thành màu trắng?

Thạch Thánh cũng cả kinh, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.

Gần trong nháy mắt mà thôi, tóc Tiêu Phàm trở nên khô trắng vô cùng, trên mặt cũng nổi lên nếp uốn u cục, tựa như già nua vô số.

Huyết khí hắn trong cơ thể tựa như trong nháy mắt rút ra không còn, hơn nữa còn bị một cỗ lực lượng quỷ dị rút ra.

Tiểu Kim toàn thân lông tóc nổ lên, đề phòng nhìn chằm chằm tứ phương, sát cơ nở rộ, con ngươi Thạch Thánh cũng liếc nhìn trong rừng, đáng tiếc, bốn phía thập phần yên tĩnh, cái gì đều không có.

Sau nửa ngày, nhục thân Tiêu Phàm cơ hồ chỉ còn lại một sợi huyết khí, dù là một tia một sợi huyết khí cũng tùy thời đều có thể bị dập tắt.

Tiểu Kim cùng Thạch Thánh chỉ có thể lo lắng suông, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, lực lượng cướp đi huyết khí Tiêu Phàm quá thần bí cùng quỷ dị, vượt qua bọn hắn lý giải.

Vị trí ngọc đài, Linh Hồn Chi Thể Tiêu Phàm uể oải suy sụp, tùy thời đều có thể ngã xuống, hắn đứng ở đó không nhúc nhích, mặc cho tinh quang rút ra lực lượng hắn, căn bản phản kháng không được.

Rốt cục, tinh quang hủy diệt cũng rốt cục biến mất, Tiêu Phàm phù phù một tiếng quỳ một chân xuống đất, toàn bộ Linh Hồn nhìn qua vô cùng nhợt nhạt.

Vừa nãy hắn vẫn chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, nhưng bây giờ lại dường như biến thành cụ già, thân thể đã gần đất xa trời.

Hồi lâu, Tiêu Phàm nâng hai mắt đ-c ngầu lên, thân thể lung la lung lay đứng dậy, dường như một ngọn lửa nhỏ, tùy thời đều có thể bị dập tắt.

- Hủy ta tám chín phần mười thọ nguyên? Nhưng ta chung quy vẫn còn sống sót!

Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, thanh âm đều có chút khàn khàn.

Mặc dù hắn không biết tại sao mình có thể sống sót, nhưng đối với Tiêu Phàm mà nói đã đủ rồi, dù hắn đã già yếu không còn hình dáng.

Nhìn bốn phía, Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện bản thân có vẻ như đã không ở trên ngọc đài, mà xuất hiện ở một vùng không gian khác.

Xung quanh hắn hiện lên từng khỏa hạt châu óng ánh trong suốt đủ mọi màu sắc, sắc thái rực rỡ.

Những hạt châu này chỉ to chừng ngón cái, lại tản ra năng lượng vô cùng bàng bạc ba động, tựa như tràn đầy huyết khí.

- Mệnh Nguyên Châu?

Trong con ngươi Tiêu Phàm đ-c ngầu bỗng lóe qua ánh sáng, bất quá rất nhanh liền âm trầm, bản thân cùng Tô Họa giao dịch thẻ đánh bạc không phải là Mệnh Nguyên Châu sao?

- Có lẽ trong dự liệu Tô Họa ta có thể sẽ chết ở chỗ này, nếu như nàng thật có thể liệu sự như thần, vậy liền thực quá kinh khủng.

Tiêu Phàm đã tạm thời quên cừu hận đối với Anh bà bà.

Việc cấp bách là làm rõ ràng mảnh Địa Vực này là chỗ nào, cùng như thế nào mới có thể sống để rời đi nơi này.

- Nơi đó là?

Tiêu Phàm híp hai mắt, đột nhiên nhìn về phía trước, nơi đó có một tia sáng hấp dẫn lực chú ý hắn.

Lục Đạo