Vô Thượng Sát Thần

Chương 1407: Cấm Chế Thần Bí




Ai cũng không ngờ tới lúc Giang Thiên Vũ báo ra tính danh cùng thân phận bản thân, Tiêu Phàm chẳng những không có sợ hãi, ngược lại phẫn nộ dị thường.

Nếu như bọn hắn biết rõ sự tình phụ mẫu Tiêu Phàm, đoán chừng liền sẽ không kinh ngạc.

- Thả ta ra!

Ngữ khí Giang Thiên Vũ một mực rất cường hoành, cũng bá đạo dị thường, hoàn toàn không có bất kỳ giác ngộ tử vong gì.

Theo Giang Thiên Vũ, Tiêu Phàm là tuyệt đối không dám giết hắn.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, dưới chân lần nữa dùng sức, cúi người nói:

- Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi còn nhớ một người tên Tiêu Trường Phong không?

- Ngươi, ngươi là?

Con ngươi Giang Thiên Vũ khẽ run lên, hắn cẩn thận đánh giá khuôn mặt Tiêu Phàm, lúc này mới phát hiện gương mặt này tựa như có mấy phần quen thuộc.

- Ta là con trai của Tiêu Trường Phong.

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, nụ cười này rất lạnh, lạnh đến xương tủy, lúc này Tiêu Phàm lại nói:

- Không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy ngươi, thật đúng là Thiên Ý.

- Ta không biết ngươi nói cái gì, ngươi muốn làm gì?

Trên mặt Giang Thiên Vũ rốt cục lộ ra một tia sợ hãi, nếu như Tiêu Phàm thực sự là vì báo thù mà nói, cái gì cũng dám làm, căn bản sẽ không kiêng kị thân phận Chiến Thần Doanh Chiến Thần Điện của hắn.

- Làm gì? Đương nhiên là giết ngươi.

Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng, đối với Giang Thiên Vũ, Tiêu Phàm hận đến thấu xương, bằng không mà nói, hắn cũng sẽ không nhớ kỹ cái tên này.

Lúc trước nếu như không phải Giang Thiên Vũ để lộ bí mật, cha mẹ của hắn căn bản sẽ không bị hai mươi năm tra tấn, phụ thân Tiêu Trường Phong có lẽ cũng sẽ không chết.

Tiêu Phàm cũng hoàn toàn không nghĩ tới Giang Thiên Vũ lại chính là người Vô Song Thánh Thành Giang gia, sớm biết rõ như vậy, Tiêu Phàm vô cùng có khả năng sớm đuổi tận giết tuyệt Giang gia.

- Ngươi không thể giết ta, ta mà chết, gia tộc của ngươi đều phải chết.

Giang Thiên Vũ sợ hãi nói.

Nhìn thấy Giang Thiên Vũ, Tiêu Phàm âm thầm lắc đầu, nói:

- Trước kia ngươi là một thiên tài, nhưng tiếc là mục tiêu ngươi quá nhỏ, gia nhập Chiến Thần Điện ngươi liền không coi ai ra gì, hiện tại ta chỉ muốn biết Mạnh Tinh Vân năm đó ở đâu?

- Ta không biết, năm đó rời Đại Ly Đế Triều ta liền trở lại Vô Song Thánh Thành, sau đó tại Vô Song Thánh Thành ngốc 2 năm, ta liền đi ra ngoài lịch luyện.

Giang Thiên Vũ liền vội vàng lắc đầu nói.

Bởi vì sợ hãi, Giang Thiên Vũ nói chuyện có chút run rẩy, con ngươi cũng có chút trốn tránh, trong lòng hắn thực sự nghĩ không ra tại sao con trai của Tiêu Trường Phong sẽ mạnh đến như thế.

Hắn cũng coi là thiên tài, nhưng mà so với Tiêu Phàm lại lớn hai mươi tuổi, ngay cả Hồn Thú của Tiêu Phàm đều không bằng.

- Ở trước mặt ta nói láo, ngươi cảm thấy hữu dụng không?

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, trong mắt bắn ra hai đạo lưu quang, trong nháy mắt hướng về Giang Thiên Vũ.

- Tiêu Phàm, ngươi không thể giết hắn.

Nơi xa, Chiến Thương đột nhiên hét lớn, Giang Thiên Vũ dù sao cũng là người Chiến Thần Doanh, Giang Thiên Vũ nếu chết ở chỗ này, đoán chừng Chiến Thương hắn cũng trốn không thoát liên hệ

- Cút!

Tiêu Phàm gầm thét một tiếng, uy thế đáng sợ xông thẳng tới Chiến Thương, bên trong thanh âm ẩn chứa một cỗ Thần Long Chi Uy đáng sợ, chấn lục phủ ngũ tạng Chiến Thương lay động mãnh liệt, thiếu chút nữa thì nổ tung.

Chiến Thương còn muốn nói cái gì, Tiêu Phàm trợn mắt đạp một cái:

- Ngươi nói thêm câu nữa, có tin ta lại diệt Chiến Thần Điện một lần hay không?

Nghe vậy, toàn thân Chiến Thương run một cái, lời nói vừa đến miệng bị hắn mạnh mẽ nuốt vào.

- Ngươi là Tu La Điện Chủ?

Giang Thiên Vũ cũng trong nháy mắt minh bạch cái gì, không thể không nói hắn phản ứng rất chậm, người bình thường nhìn thấy Chủng Ma Chi Thuật đều sẽ nhận ra thân phận Tiêu Phàm.

- Ngươi biết quá muộn.

Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh, hai đạo lục sắc quang mang lần nữa xông ra.

- Ha ha, ngươi muốn khống chế ta? Đáng tiếc, ngươi không làm được!

Giang Thiên Vũ đột nhiên cười ha ha một tiếng, sau một khắc, khí thế trên người hắn tăng vọt.

- Lui!

Tiêu Phàm thấy thế, một đạo Kiếm Chỉ trong nháy mắt bắn vào bên trong mi tâm Giang Thiên Vũ.

Đám người bốn phía thấy thế không dám do dự, hốt hoảng hướng bốn phía bỏ chạy, bọn hắn chỗ nào không biết Giang Thiên Vũ đây là chuẩn bị tự bạo, chỉ là bị Tiêu Phàm tạm thời ngăn cản mà thôi.

Tiêu Phàm cũng không có chạy trốn, mà lấy ra một tòa Linh Lung tiểu đỉnh, dưới sự thúc giục của hắn, tiểu đỉnh nhanh chóng biến lớn, sau đó đem Giang Thiên Vũ thu nhập vào trong đó.

Sau một lát, một tiếng vang thật lớn từ bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh truyền đến, bất quá Càn Khôn Định Thiên Đỉnh vẻn vẹn rung động một cái, cũng không có bất kỳ biến hóa gì.

- Thần Binh!

Ánh mắt đám người lấp lóe, có ít người càng kinh hô ra.

Có thể phía dưới Chiến Thánh cảnh đỉnh phong tự bạo mà hoàn hảo không chút tổn hại, cũng chỉ có Thần Binh.

Tiêu Phàm lại cau mày, vừa nãy ý thức hắn tiến vào bên trong không gian ý thức Giang Thiên Vũ tựa như xúc động cấm chế gì.

Cũng không phải là bản thân Giang Thiên Vũ muốn tự bạo, mà là cấm chế khống chế thân thể Giang Thiên Vũ, không cho bản thân khống chế ý thức hắn.

Giang Thiên Vũ dù sao cũng là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, làm sao lại bị người khống chế đâu?

Có thể khống chế Giang Thiên Vũ chỉ có hai loại, một loại là lực lượng linh hồn vô cùng cường đại, liền giống như Tiêu Phàm thi triển Chủng Ma Chi Thuật.

Một loại khác là Chiến Thần cảnh, Chiến Thần cảnh hẳn có thể tuỳ tiện làm đến điểm này.

Hơn nữa, làm cho Tiêu Phàm hồ nghi nhất là thời điểm Giang Thiên Vũ tự bạo cũng không có quá nhiều sợ hãi, ngược lại là trước đó, bởi vì thời điểm bản thân muốn giết hắn sợ hãi không thôi.

- Không đúng, loại thủ đoạn khống chế này rất kỳ lạ, giống như không phải Hồn Lực mà là một loại thủ pháp riêng biệt, hẳn không phải là Chiến Thần Điện.

Tiêu Phàm trầm ngâm.

Trong đầu hắn lóe qua nguyên một đám suy nghĩ, nếu không phải Chiến Thần cảnh lại có ai có thể khống chế Giang Thiên Vũ đây? Chẳng lẽ Chiến Hồn Đại Lục còn có một cỗ lực lượng thần bí tồn tại sao?

Cũng ngay khi Giang Thiên Vũ tự bạo, bên trong một phiến sơn mạch cực kỳ bí ẩn có một cái động phủ đơn sơ, trong động phủ ngồi xếp bằng một đạo thân ảnh áo bào đen, áo bào đen bó chặt căn bản thấy không rõ khuôn mặt hắn.

Bỗng nhiên, thân ảnh áo bào đen mở ra hai mắt, bắn ra hai đạo lợi mang đáng sợ, thanh âm sát khí nặng nề vang lên:

- Hỗn trướng, liền khôi lỗi Bản Thần đều dám giết, để Bản Thần biết ngươi là ai, ta phải đem ngươi ăn sống nuốt tươi.

- Không được, ta phải nghĩ biện pháp khôi phục nhanh chóng thực lực mới được, lão Ma Đầu kia cũng sắp thành công, nếu để cho hắn thành công, ta đoán chừng cũng chết.

Ngữ khí thân ảnh áo bào đen băng hàn nói:

- Coi như không tranh nổi hắn nhưng ta có thể hủy thứ hắn muốn, thậm chí để hắn vĩnh viễn táng thân tại thế giới này, đến lúc đó tất cả những thứ này không phải đều là của ta sao?

Nghĩ vậy, thân ảnh áo bào đen trong mắt lóe lên một vòng quang mang sắc bén, hắn hiện tại muốn khôi phục thực lực của mình.

Tất cả những thứ này Tiêu Phàm tự nhiên là không biết, hắn chỉ biết người khống chế Giang Thiên Vũ không tầm thường.

Sau đó, Tiêu Phàm lại ở bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm thật lâu, lại không có tìm tới tin tức cùng cấm chế tương xứng, trong lòng Tiêu Phàm cũng hơi ngưng trọng:

- Xem ra Chiến Hồn Đại Lục so với ta tưởng tượng còn muốn phức tạp hơn, trừ Chiến Thần Điện, âm thầm còn có một cỗ lực lượng thần bí cường đại!

Tiêu Phàm ngông cuồng ước đoán, chỉ đành tự cảnh tỉnh mình, về sau làm việc vẫn phải cẩn thận một chút, Tu La Điện so với Chiến Thần Điện mà nói vẫn còn kém xa.

Nhưng nếu như còn một cỗ lực lượng thần bí đứng ở phía sau Tu La Điện, đây chính là sự tình cực kỳ nguy hiểm.

Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới phục hồi tinh thần lại nhìn về phía Diệp Thệ Thủy, chậm rãi đi qua.

Lục Đạo