Vô Thượng Sát Thần

Chương 1199: Thần Dược Các




Bên trong một tòa nhã uyển tĩnh mịch của Dịch gia, Tiêu Phàm ở bốn phía trong phòng bố trí mấy tầng Hồn Giới, khí tức Hồn Lực trên người hắn lập tức bắt đầu cuồng bạo.

Cùng lúc đó, thân thể Tiêu Phàm ngọa nguậy biến thành hình dạng lúc đầu.

- Hai tháng cũng chưa tới, đây chính là cực hạn sao?

Tiêu Phàm thở dài nói.

Lần trước thi triển Hồn Biến Liễm Tức Thuật cùng Phân Cân Thác Cốt Thủ biến thành bộ dáng hiện tại, hắn ròng rã bảo trì hơn một tháng, sau khi đột phá Chiến Thánh cảnh, Tiêu Phàm cũng nhận được Hồn Biến Liễm Tức Thuật hoàn chỉnh.

Trước đó Tiêu Phàm trong vòng ba ngày liền đem Hồn Biến Liễm Tức Thuật tu luyện tới tầng thứ tám, cách tầng thứ chín cao nhất chỉ có một bước.

Tu luyện tới tầng thứ tám bình thường mà nói có thể bảo trì chừng hai tháng, bất quá Tiêu Phàm do chiến đấu nên chỉ kiên trì không đến hai tháng.

Đây cũng là lý do hắn muốn lưu lại ở Dịch gia, tiếp theo Vạn Thánh Dược Điển cần hai tháng, Tiêu Phàm nhất định phải buông lỏng một chut2.

- Để tránh phát sinh ngoài ý muốn, ta vẫn nên tranh thủ một ngày đem Hồn Biến Liễm Tức Thuật tu luyện tới Cửu Trọng, đến lúc đó liền có thể kiên trì chừng nửa năm, dù là chiến đấu cũng có thể chí ít bảo trì ba tháng.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

Khởi động Hồn Giới, Tiêu Phàm liền tiến vào trạng thái nhập định, lấy hắn cảnh giới bây giờ tăng thêm Vô Tận Chiến Điển, tu luyện Hồn Biến Liễm Tức Thuật dễ như trở bàn tay.

Thời gian một ngày lóe mắt liền qua, Tiêu Phàm lần nữa mở hai mắt ra, thân thể ngọa nguậy một trận, sau đó khí tức trên người biến hóa, lại biến thành bộ dáng Kiếm Hồng Trần.

Tiêu Phàm tu luyện Hồn Biến Liễm Tức Thuật kỳ thật chỉ tốn nửa ngày, nửa ngày còn lại, hắn từ bên trong Tu La Truyền Thừa tìm tới một bộ chiến kỹ không trọn vẹn, chỉ là lĩnh ngộ nửa ngày lại không có bao nhiêu thu hoạch.

- Cách Vạn Thánh Dược Điển còn hơn một ngày, trở về lại tu luyện công pháp này, trước đi Thần Dược Các một chuyến, sau đó đi gặp Hề Lão.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

Két một tiếng, cửa phòng mở ra, một đạo thân ảnh chào đón, cung kính nói:

- Thiếu Chủ!

- Ngươi một mực canh giữ ở đây?

Tiêu Phàm hơi hơi ngoài ý muốn nhìn Dịch Bằng một cái.

- Nửa đường Sở Nhị Thiếu đến một chuyến, ta liền rời đi.

Dịch Bằng lắc lắc đầu nói, hắn ban đầu là không muốn thủ hộ nơi này, nhưng phụ thân Dịch Thủy Đình hắn lại nhất định muốn hắn làm như thế, cho nên liền thủ hộ ở chỗ này, xem như thay Tiêu Phàm Hộ Pháp.

- Sở Vân Bắc đâu?

Tiêu Phàm hỏi.

- Nhị Thiếu đến một chuyến liền đi, đưa cho ta thân phận ngọc bội giao cho Thiếu Chủ.

Dịch Bằng từ trong ngực lấy ra một khối tử sắc ngọc bội nói.

- Hiệu suất làm việc của gia hỏa này cũng không tệ lắm.

Tiêu Phàm hài lòng tiếp nhận thân phận ngọc bài, hắn cũng biết Sở Vân Bắc đoán chừng cũng không muốn luôn ở bên cạnh mình.

Dù sao, Tiêu Phàm thi triển Chủng Ma Chi Thuật với hắn, dù là ai cũng không được tự nhiên.

Tiếp nhận thân phận ngọc bài, Tiêu Phàm dò xét một cái, ngọc bài màu tử sắc, bên trên có một chút đường vân đơn giản, trong đầu Tiêu Phàm trong nháy mắt nhớ tới khối ngọc bài lấy được khi giết chết Sở Không.

Ngọc bài Sở Không lập tức xuất hiện ở trong tay Tiêu Phàm, hai khối ngọc bài nhìn bề ngoài đi không có quá nhiều khác nhau, thậm chí ngay cả chất liệu ngọc bội đều không khác mấy, phía trên đều có một chữ sở.

Khi thấy trong tay Tiêu Phàm xuất hiện một khối thân phận ngọc bài khác, Dịch Bằng vội vàng cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.

Phải biết, thân phận ngọc bài đại biểu thân phận người Cổ Thành Sở gia, người Cổ Thành Sở gia bình thường đều giữ như vật bất ly thân, trừ phi bản thân chết.

Dịch Bằng nhìn thấy một khối ngọc bội khác trong tay Tiêu Phàm, trước tiên nghĩ đến chính là Tiêu Phàm giết một người Sở gia cho nên vẫn phải làm như không thấy.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là chất liệu khối ngọc bội trong tay Tiêu Phàm không phải người bình thường có thể có được.

- Làm sao, nhìn thấy khối ngọc bội này ngươi rất sợ ta sao?

Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng nói.

- Không, không phải.

Dịch Bằng nói chuyện có chút phát run.

- Khối ngọc bội này đúng là ta giết một người Sở gia có được, chẳng lẽ ngọc bội kia có cái gì đặc thù sao?

Tiêu Phàm một cái liền xem thấu tâm tư Dịch Bằng.

Nhìn thấy Tiêu Phàm không kiêng kỵ nói ra, Dịch Bằng hít sâu một cái nói:

- Đa tạ Thiếu Chủ tín nhiệm thuộc hạ, khối ngọc bài này xác thực bất phàm, hắn là của Sở gia dòng chính.

- A?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn trong lòng hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đây lại là ngọc bài đặc biệt của dòng chính Sở gia.

Nhưng thực lực bọn Sở Không cũng quá thấp đi, truy sát Sở Phiền tại sao không phái Chiến Thánh cảnh đi?

Nếu Sở Không là dòng chính Sở gia, thân phận dòng chính Sở gia vẻn vẹn chỉ cần tu vi Chiến Đế cảnh sao?

Tiêu Phàm lắc đầu, hắn rất nhanh nghĩ đến một loại khả năng khác, chính là Sở Không chỉ là cấp dưới của tên dòng chính Sở gia nào đó, kể từ đó cũng có thể nắm giữ lệnh bài thân phận đặc biệt của dòng chính.

Ngẫm lại, Tiêu Phàm lại hỏi:

- Dịch Bằng, nếu tu sĩ Cổ Thành Sở gia muốn đi đến Cửu Vực, nhlàm sao mới có thể rời đi?

- Muốn rời khỏi Cổ Thành nhất định phải được Sở gia cho phép, hơn nữa tu vi Chiến Thánh cảnh trở lên không cho phép rời khỏi Cổ Thành, tựa như là có ước định với Chiến Thần Điện.

Dịch Bằng suy nghĩ một chút nói.

Tiêu Phàm gật đầu, trong nháy mắt minh bạch rất nhiều, có lẽ Sở gia cũng sợ quấy nhiễu Chiến Thần Điện, cho nên mới phái ra mấy tu sĩ Chiến Đế cảnh Sở Không truy sát Sở Phiền, lại không nghĩ rằng bị bọn Tiêu Phàm giết chết.

Lúc này Tiêu Phàm thu hồi hai khối ngọc bội, việc này hắn cũng không sợ Dịch Bằng nói ra ngoài, dù sao nói ra ngoài cũng phải có người tin tưởng.

- Ngươi biết Thần Dược Các đi như thế nào không?

Tiêu Phàm thu liễm tâm thần nói.

- Ta biết, Thần Dược Các ngay ở giữa Trung Thành cùng Nội Thành, ta dẫn thiếu chủ đi.

Dịch Bằng không chút do dự nói, trong lòng hắn tựa như có thể vì Tiêu Phàm làm việc là may mắn của hắn.

Đi tới cửa, Tiêu Phàm hơi sững sờ, chỉ thấy một đầu phi cầm hỏa hồng sắc ngồi xổm, trên cổ còn phủ dây thừng, phía sau lôi kéo một cỗ xe kim quang lóng lánh.

- Đây là?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, phi cầm hỏa hồng sắc lại là Bát Giai đỉnh phong Hạo Dương Điểu.

Nếu đặt ở Đại Ly Đế Triều, đầu Hạo Dương Điểu này cũng đủ để quét sạch tứ phương, mà ở Cổ Thành Sở gia lại vẻn vẹn chỉ dùng để kéo xe mà thôi.

Tiêu Phàm không khỏi cảm khái nội tình Cổ Tộc, phải biết, Dịch gia tại Cổ Thành Sở gia cũng chỉ là gia tộc bình thường mà thôi.

- Thiếu chủ, Thần Dược Các tại phía đông Trung Thành, đi vòng qua có chút xa, cho nên ở chỗ này bình thường đều là dùng Hồn Thú thay đi bộ.

Dịch Bằng giải thích nói:

- Thiếu chủ, mời ngài.

Tiêu Phàm cũng không khách khí, một bước bước vào loan xe, Dịch Bằng tự nhiên không dám chậm trễ.

- Rống!

Lúc này Tiểu Kim bỗng nhiên mở hai mắt ra, gầm nhẹ một tiếng, Hạo Dương Điểu tựa như chấn kinh, mở ra cánh hướng về chân trời cấp tốc lao đi.

Trái tim Dịch Bằng nhảy cổ họng, trong lòng giận mắng không thôi, thiếu chút nữa thì nhịn không được đánh chết đầu Hạo Dương Điểu này, nếu để cho Tiêu Phàm không hài lòng, không may vẫn là hắn.

May mắn là sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, Dịch Bằng cũng thả lỏng một hơi.

Không thể không nói, Bát Giai đỉnh phong Hồn Thú tốc độ thật đúng là không phải nhanh bình thường, bất quá cũng tốn mất hai canh giờ, gần giữa trưa mới chạy tới Đông Thành.

Một tòa đại điện chín tầng in vào tầm mắt Tiêu Phàm, nhìn sơ một chút, đại điện cùng bên ngoài Luyện Dược Sư Công Hội có chút tương tự, chỉ là khí tức bàng bạc, tráng lệ nhiều hơn mà thôi.

Người lui tới rất nhiều, phía trên thiên không đâu đâu cũng có phi cầm kéo xe, lít nha lít nhít, bất quá những phi cầm này đến gần bên ngoài đại điện mấy dặm liền hướng về mặt đất bay thấp.

- Thiếu chủ, tới gần Thần Dược Các trong vòng mười dặm không được phép phi hành, chúng ta liền chuẩn bị xuống.

Dịch Bằng nói ra.

Tiêu Phàm gật đầu, phóng tầm mắt nhìn tới, lấy nhãn lực Tiêu Phàm trong nháy mắt liền thấy quảng trường treo một khối bảng hiệu to lớn, bên trên bảng hiệu lạc ấn lấy mấy cái chữ to mạ vàng, Thần Dược Các!

- Rốt cục cũng đã đến.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, bình phục suy nghĩ, hắn vừa nghĩ tới mình có thể nhìn thấy mặt tỷ muội chưa từng thấy qua, trong lòng liền khó mà bình tĩnh.

Lục Đạo