Vô Thượng Sát Thần

Chương 1120: U Linh Chiến Hồn Bá Đạo




- Thả ngươi, ta thật vất vả đem ngươi tới nơi này, ngươi cảm thấy ta sẽ thả ngươi sao?

Đế Thương âm hiểm cười nói, tựa như âm mưu đạt được, trên mặt đều là vẻ đắc ý.

Nói đến đây, Đế Thương sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, sát cơ nở rộ:

- Một Chiến Thánh cảnh cũng dám nói khoác mà không biết ngượng, để cho ta sống không bằng chết?

Sắc mặt Tiêu Phàm lạnh lùng, hắn phát hiện bản thân vẫn là quá thiện lương, lại bị một người xa lạ lừa.

Vừa nãy Đế Thương cố ý để Huyết Thần Long tản mát ra uy thế cường đại, Tiêu Phàm còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu cường đại, nhưng mà hiện tại xem xét, Tiêu Phàm lại phát hiện Ý Thức hắn hết sức yếu ớt, đây cũng là điểm Tiêu Phàm phát hiện không thích hợp.

Hiện tại Tiêu Phàm đã hoàn toàn xác định, thực lực Đế Thương không gì hơn cái này, bằng không hắn cũng sẽ không đem bản thân gạt tới nơi này.

- Ngươi không phải Ý Thức Huyết Thần Long, ngươi là ai?

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói, sắc mặt chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Nếu như Đế Thương biểu hiện thập phần cường thế, Tiêu Phàm còn sẽ sợ hãi mấy phần, hắn càng là không chịu nổi, Tiêu Phàm càng khinh thường.

Tiêu Phàm đã đoán được nguyên nhân Đế Thương muốn vây khốn hắn, tám chín phần mười là muốn đoạt thân thể hắn, chỉ là thân thể bản thân dễ dàng đoạt như vậy sao?

Đương nhiên, nếu như nếu là đổi lại những người khác, Đế Thương có lẽ thật đúng là có khả năng thành công, nhưng Tiêu Phàm là người nào, hắn nắm giữ năng lực nhất tâm nhị dụng.

Đi tới nơi này cũng chỉ bất quá là một nửa tâm thần hắn mà thôi, một nửa tâm thần khác còn có thể thao túng thân thể.

- Ta là ai? Ta đương nhiên chính là Ý Thức Huyết Thần Long.

Đế Thương lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Ngươi có nhục thân, ta muốn, ha ha, rốt cục có thể rời đi nơi quỷ này.

- Chờ đã!

Tiêu Phàm vội vàng gọi lại.

- Ha ha, nghĩ đến nhục thân Tu La Điện Chủ khẳng định sẽ không kém đi.

Tiếng cuồng tiếu truyền đến, thân hình Đế Thương lóe lên liền không thấy tăm hơi, căn bản lười nhác cùng Tiêu Phàm nói nhảm.

Tiêu Phàm cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Lúc đầu nghĩ cho ngươi một cái cơ hội, ngươi tự tìm chết, vậy cũng đừng trách ta.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, Tiêu Phàm lần nữa nhìn về phía sợi tơ huyết sắc quanh thân, lấy nhãn lực Tiêu Phàm tự nhiên liếc ra, những sợi tơ huyết sắc chỉ là một loại Hồn Văn đặc thù mà thôi.

Chỉ là Hồn Văn lại có thể công kích Linh Hồn, việc này khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên không thôi.

- Hồn Văn mặc dù rất thâm ảo, nhưng ta có vẻ như cũng có thể xem hiểu một hai.

Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, như có sở ngộ.

Nếu như có thể lĩnh ngộ Hồn Văn công kích linh hồn, Tiêu Phàm tin tưởng, cường độ Linh Hồn bản thân tuyệt đối sẽ đạt tới một cấp độ thập phần cường đại.

Cho dù đến thời điểm rời đi nơi đây gặp gỡ Phục Nhất Tiếu, Tiêu Phàm cũng không cần e ngại hắn công kích linh hồn.

Tiêu Phàm ngồi xếp bằng, lẳng lặng quan sát sợi tơ huyết sắc, bắt đầu lĩnh ngộ.

Nếu để cho người thấy cảnh này, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, Tiêu Phàm lúc này còn có tâm thần lĩnh ngộ, qua một lúc khả năng nhục thân đều không.

Lại nói Ý Thức Đế Thương biến mất ở trong không gian, lần nữa xuất hiện đã là bên ngoài không gian, nhìn thấy Tiêu Phàm đứng ở đó không nhúc nhích, trên mặt Đế Thương lộ ra vẻ xán lạn.

- Lão đồ vật, lần này, ai cũng đừng hòng vây khốn ta, ngươi ngay tại nơi này tự sinh tự diệt đi.

Đế Thương cười ha ha một tiếng, Linh Hồn hắn không phải bình thường cường đại, lại có thể ly thể mà không tiêu tan.

- Diệt Thần!

Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, lại nhìn thấy Tiêu Phàm nguyên bản không nhúc nhích đột nhiên bộc phát ra khí thế đáng sợ một kiếm chém ra, một đạo kiếm khí màu đỏ ngòm xông thẳng Đế Thương mà đến.

- Ngươi làm sao còn có thể động?!

Đế Thương kêu sợ hãi không thôi, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.

Hắn phản ứng rất nhanh, thân thể đột nhiên hướng một bên tránh đi, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, Diệt Thần một kiếm sát thân thể hắn, tiếng kêu bén nhọn thảm thiết vang lên.

Cùng lúc đó, thân thể hắn ảm đạm không ít, Linh Hồn một khi thụ thương, loại đau khổ này không phải nhục thân thống khổ có thể so sánh.

Tiêu Phàm lười nhác nói nhảm với hắn, hắn tự nhiên sẽ không nói cho Đế Thương, hắn có thể đủ thi triển năng lực nhất tâm nhị dụng.

Không đợi Đế Thương phản ứng, Tiêu Phàm lại liên tục thi triển ra mấy kiếm, Tu La Tam Kiếm Đệ Tam Kiếm Diệt Thần chính là công kích linh hồn cường đại, hơn nữa còn là Kiếm Đạo công kích linh hồn, liền Phục Nhất Tiếu đều bị thương nặng, Đế Thương lại có thể tốt nơi nào.

Từng đợt tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đế Thương rốt cục sợ hãi, hét lớn:

- Người trẻ tuổi, ta nhận thua, ta không muốn nhục thân ngươi.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm cũng đình chỉ công kích, kỳ thật, hắn cũng không phải là thực tốt nói chuyện như vậy, chỉ là hắn cảm thấy, liền như thế giết Đế Thương há không phải quá tiện nghi.

Trong đầu hắn lóe qua nguyên một đám suy nghĩ, hắn nghĩ như thế nào để Đế Thương chết khó coi một chút.

Giờ khắc này, Tiêu Phàm trong nháy mắt thất thần, cũng liền lúc này, Đế Thương đột nhiên bộc phát ra khí thế cuồng bá.

- Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi dám đối với ta như thế, ta nhất định cho ngươi sống không bằng chết!

Hét giận dữ một tiếng, Đế Thương đã xông vào não hải Tiêu Phàm, nói cho đúng là xuất hiện ở vị trí không gian đan điền Tiêu Phàm.

Hắn cũng không phát hiện tính đặc thù thân thể Tiêu Phàm, dựa theo lẽ thường mà nói, Tiêu Phàm là khẳng định có Hồn Hải, nhưng mà Tiêu Phàm lại không có.

Đế Thương chỉ muốn diệt Linh Hồn Tiêu Phàm, sau đó chiếm cứ nhục thân Tiêu Phàm, như thế là hắn có thể rời đi nơi này.

Nghĩ vậy, hắn không chút do dự hướng về Linh Hồn Tiêu Phàm đánh tới, hắn thấy tâm thần bản thân cường đại biết bao, Tiêu Phàm mặc dù nắm giữ công kích linh hồn nhưng giết chết hắn lại rất dễ dàng.

- Định!

Đột nhiên, hư không một tiếng quát nhẹ vang lên, một mảnh hồng sắc quang mang vương vãi xuống, trong nháy mắt bao phủ Đế Thương, trong phút chốc, Đế Thương phát hiện bản thân căn bản động đậy không được.

- Làm sao có thể!

Đế Thương mắt trợn tròn, hắn ngẩng đầu nhìn Huyết Sắc Châu Tử phía xa, kinh hãi nói:

- Tỏa Hồn Châu? Không có khả năng, Tỏa Hồn Châu chỉ có thể khóa lại Chiến Hồn mà thôi, làm sao có thể khóa chặt Linh Hồn!

Kỳ thật không chỉ hắn kinh ngạc, ngay cả Tiêu Phàm cũng hơi kinh ngạc, hắn vốn chỉ là thử một lần, không nghĩ tới vậy mà thực thành công.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, hắn mặc dù không sợ Ý Thức Đế Thương, nhưng cũng không nghĩ tới nhẹ nhõm giải quyết như thế.

- Ngươi muốn để cho ta sống không bằng chết?

Tâm thần Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, đi từng bước một hướng Đế Thương.

- Hô!

Đang lúc hắn chuẩn bị xuất thủ chém giết Đế Thương, một đạo hắc sắc lưu quang đột nhiên quỷ dị xuất hiện, cấp tốc phóng tới Đế Thương, tốc độ nhanh vô cùng, liền Tiêu Phàm đều không phản ứng tới.

- U Linh Chiến Hồn?

Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn hoàn toàn không nghĩ tới U Linh Chiến Hồn vậy mà sẽ chủ động công kích, đây còn là lần thứ nhất.

Chỉ thấy U Linh Chiến Hồn hóa thành thân ảnh một đầu Hồn Thú to lớn, một mảnh đen kịt tản ra khí thế đáng sợ, nó hé ra mồm máu, một ngụm nuốt Đế Thương.

- Thí, Thí Thần...

Đế Thương nhìn thấy U Linh Chiến Hồn, con ngươi kịch liệt run rẩy, thân thể cũng hoàn toàn không nghe sai khiến, trong mắt trừ sợ hãi, không còn sắc thái gì khác.

Đáng tiếc, hắn lời còn chưa dứt, liền bị U Linh Chiến Hồn một ngụm nuốt vào.

Tiêu Phàm nhìn thấy một màn này, lông mày vặn thành chữ Xuyên, U Linh Chiến Hồn bá đạo hoàn toàn vượt qua hắn dự liệu, vậy mà trực tiếp nuốt Linh Hồn Đế Thương.

Khiến Tiêu Phàm vui mừng là, hắn đối với U Linh Chiến Hồn vẫn có thể hoàn toàn khống chế, bằng không mà nói, Tiêu Phàm sẽ không đem đồ vật nguy hiểm như vậy lưu bên cạnh mình.

- Thí Thần? Không biết U Linh Chiến Hồn đến cùng là thứ gì?

Tiêu Phàm nhíu mày nói, lần trước U Linh Chiến Hồn tan trong Huyết Mạch, hắn cũng nghe tới hai chữ này, chỉ là hắn không biết hai chữ này đến cùng đại biểu cho cái gì.

- Oanh!

Đột nhiên, thể nội một tiếng nổ vang đem Tiêu Phàm tỉnh lại, Tiêu Phàm cảm thụ được tự thân biến hóa, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.

Lục Đạo