Vô Thượng Sát Thần

Chương 1080: Đêm Tối Long Ngâm




Đám người trầm mặc, dạng phỏng đoán này quá là đáng sợ, nếu như bọn hắn nghĩ đúng, lần này tiến vào Tu La Bí Cảnh có phải đều phải chết hay không?

- Trước mặc kệ, tìm công tử rồi nói.

Phong Lang ngưng tiếng nói.

- Không sai, sư đệ là Tu La Điện Chủ, hắn có thể tự do xuất nhập Tu La Bí Cảnh, chỉ cần có đệ ấy, chúng ta mới có cơ hội sống tiếp rời đi.

Huyết Vô Tuyệt cũng gật đầu.

Nghĩ vậy, đám người dập tắt đống lửa đứng dậy, hiện tại thời gian đối với bọn hắn rất trọng yếu, bọn hắn không muốn lãng phí từng phút từng giây.

Ngao ô ~~~

Cũng ngay khi đám người bước ra sơn cốc, một tiếng rồng gầm rung trời vang triệt thương khung, hư không đột nhiên rung động một cái, đám người bỗng nhiên giật mình.

Thanh âm kia dường như vang lên từ trong lòng bọn hắn, đến linh hồn đều rung động một cái.

- Long ngâm?

Huyết Vô Tuyệt trợn to hai mắt, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Hắn nói tới long ngâm, không phải tiếng gầm Giao Long, mà là Chân Long chi hống, Chân Long đó, đây chính là Thần Giai Hồn Thú trong truyền thuyết.

Huyết Vô Tuyệt tu luyện từng ấy năm tới nay như vậy còn chưa thấy qua chân chính Thần Giai Hồn Thú, điều này khiến bọn hắn như thế nào không khiếp sợ đây?

- Hẳn là tiếng long ngâm, chỉ có Chân Long chi hống mới có thể rung động linh hồn con người.

Mộ Dung Dạ cau mày nhìn qua phương xa.

Giờ phút này đang là đêm tối, màn đêm treo cao, khắp nơi một mảnh đen kịt, cộng thêm trong không khí tràn ngập khí tức kiềm chế, giống như từng tảng đá lớn đặt ở tim mọi người.

Đang nghe tiếng long ngâm, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh gầm thét kêu to một tiếng, quanh thân khí thế dâng cao, bỗng nhiên hướng về chân trời lao đi.

- Tiểu Kim, Tiểu Minh!

Ảnh Phong kêu to, không chút do dự truy theo.

Cùng Tiểu Kim Tiểu Minh ở chung nhiều năm như vậy, bọn hắn còn chưa thấy qua bọn chúng táo bạo như thế, trí tuệ bọn chúng không yếu hơn so với nhân loại, chỉ là không thể nói tiếng người mà thôi.

- Đi, chúng ta cũng đi theo.

Phong Lang hít sâu một cái nói, mặc dù hắn biết tiếng long ngâm nhất định sẽ hấp dẫn những người khác đến, nhưng hắn cũng sẽ không để cho Tiểu Kim và Tiểu Minh lâm vào nguy hiểm.

Huống chi, Ảnh Phong đã truy theo, bọn hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.

- Mọi người cẩn thận Diêm La Tử, người này cực kỳ âm tàn.

Lãnh Tiếu Nhận nhắc nhở, vừa nghĩ tới Cận Tà cùng Long Tịch chết, hắn liền hận không thể giết Diêm La Tử.

Đáng tiếc, hắn hiện tại chỉ là Chiến Đế đỉnh phong, miễn cưỡng xem như nửa bước Chiến Thánh cảnh, nếu như không thể luyện hóa Tu La Nô Ấn trong cơ thể, bọn hắn cả đời này vô cùng có khả năng vĩnh viễn bước không qua đạo khảm này.

Dãy núi lui lại, tốc độ Tiểu Kim cùng Tiểu Minh rất nhanh, hai thú tựa như phát cuồng, điên cuồng hướng về phía trước chạy đi.

Chân trời ngẫu nhiên vang lên một trận tiếng long ngâm, theo cự ly tiếp cận, tiếng long ngâm càng thêm to, đinh tai nhức óc, đám người chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cùng huyết dịch bắt đầu sôi trào lên.

- Tiểu Kim Tiểu Minh, nhanh dừng lại!

Ảnh Phong kêu to, tiếng long ngâm càng lúc càng lớn, trong lòng hắn càng ngày càng ngưng trọng, luôn cảm giác đây là một cái bẫy.

Đáng tiếc, Tiểu Kim và Tiểu Minh căn bản không có để ý tới Ảnh Phong, tựa như hoàn toàn không nghe thấy hắn nói, liều mạng hướng tiếng long ngâm bay đi.

Thần sắc Ảnh Phong ngưng lại, quay đầu nhìn bốn phía, nơi xa có từng đạo từng đạo khí tức như có như không lấp lóe, rất hiển nhiên, không chỉ bọn hắn đang đến gần.

Chẳng qua là khi hắn sau khi thấy Huyết Vô Tuyệt cùng Phong Lang đám người theo sát phía sau, trong lòng liền buông lỏng một hơi, chỉ cần đám người đồng tâm hiệp lực, cho dù gặp gỡ người Diêm La Phủ cũng không cần e ngại.

Mấy người tốc độ rất nhanh, Tu La Bí Cảnh lớn vượt qua bọn hắn tưởng tượng, bọn hắn không thể nào hiểu được, bề ngoài rõ ràng nhìn qua chỉ có xung quanh khoảng mười dặm, vì cái gì mênh mông như vậy.

Không sai biệt lắm sau một canh giờ, Ảnh Phong rốt cục dừng lại trên một ngọn núi, thần sắc nhìn chằm chằm nơi xa, nơi đó là một mảnh vân hải hắc sắc mênh mông.

Vân Hải đen kịt vô cùng, không thấy biên giới, bất quá xuyên thấu qua lờ mờ tia sáng còn có thể rõ ràng nhìn thấy, trong vân hải đen kịt có một cái bóng đen to lớn, cửu tiêu cao vót giống như một chuôi tuyệt thế thần kiếm cắm vào mây xanh.

Lại nhìn kỹ, bóng đen to lớn vậy mà cũng là mây mù ngưng tụ mà thành, không biết còn tưởng rằng là một tòa cự phong.

Ảnh Phong thu liễm tâm thần, hướng về phía dưới thâm uyên nhìn lại, chỉ thấy sương mù màu máu cổ động ngẫu nhiên bên trong thâm uyên, cho người ta một loại cảm giác thập phần hung mãnh cuồng bạo.

Huyết tinh chi khí cùng khắc nghiệt chi khí tràn ngập hư không, cực kỳ kiềm chế, làm cho người ta có chút không thở nổi.

- Tiểu Kim bọn chúng đâu?

Đám Phong Lang cùng đến, nhìn thấy cảnh sắc nơi xa, thần sắc nặng nề vô cùng, vân hải làm bọn hắn có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Bọn hắn dò xét mấy hơi thở lại không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, chẳng lẽ hai gia hỏa đã xông vào bên trong vân hải?

Ảnh Phong gật đầu, khẳng định ý nghĩ trong lòng bọn hắn, hắn sở dĩ không có tiếp tục cùng đi theo là bởi vì Hồn Lực hắn căn bản không thẩm thấu vào vân hải được, cho dù đi vào cũng tuyệt đối tìm không ra bọn chúng.

Cho nên Ảnh Phong dứt khoát lưu lại chờ đám Phong Lang đến nghĩ biện pháp, bọn hắn không có khả năng để Tiểu Kim và Tiểu Minh tự sinh tự diệt.

- Ngao ô ~

Tiếng long ngâm tiếp tục vang lên, bên trong thanh âm còn kẹp theo một tia rên rỉ, thê lương vô cùng, tâm thần đám người xúc động, hai mắt đỏ bừng, nhịn không được lưu lại nước mắt.

Hắc sắc vân hải bốc lên gào thét, cho dù là đêm tối, bọn hắn có thể rõ ràng nhìn thấy trong mây mù còn có từng đầu huyết sắc cự long đang lảng vảng.

Bọn hắn mới minh bạch tới, sương mù màu máu lại là vô số huyết sắc sương mù.

- Các ngươi biết đây là Long gì không?

Long Vũ mở miệng, huyết sắc cự long làm cho nàng có loại cảm giác sợ hãi.

- Không biết, Chân Long mặc dù có rất nhiều nhưng người thực sự được gặp bọn chúng rất ít, cho nên đồ giám cũng thập phần thưa thớt.

Huyết Vô Tuyệt lắc đầu, hắn cũng coi là kiến thức uyên bác, nhưng mà vẫn không nhận ra lai lịch huyết sắc cự long.

Ngược lại là Lãnh Tiếu Nhận cùng Mộ Dung Dạ hai người mị mị mắt, tựa như nhận ra lai lịch huyết sắc cự long.

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Ảnh Phong hỏi, con ngươi ngắm nhìn bên trong hắc sắc vân hải, hiển nhiên là rất muốn vào cứu Tiểu Kim cùng Tiểu Minh. Hắn cùng Tiểu Kim và Tiểu Minh ở cùng một chỗ thời gian rất dài, sớm đã coi chúng là thân nhân mình.

Đám người không nói, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào, lúc này, Phong Lang nói ra:

- Nếu không các ngươi ở bên ngoài chờ lấy, ta và Ảnh Phong đi vào bên trong nhìn xem.

- Ta cũng đi, lưu ở chỗ này cũng không phải chuyện gì tốt.

Huyết Vô Tuyệt nói ra, nơi xa có lần lượt từng bóng người nhanh chóng tới gần, người ở đây càng ngày càng nhiều.

Không ít người quăng tới ánh mắt lạnh lùng, thiếu chút nữa thì nhịn không được xuất thủ.

Con ngươi Mộ Dung Dạ u sâm rơi vào bên trên một đạo thân ảnh áo bào trắng cách hơn vài dặm, thần sắc thập phần bình tĩnh, Lãnh Tiếu Nhận theo ánh mắt Mộ Dung Dạ nhìn lại, không khỏi cau mày một cái:

- Là thân đệ đệ ngươi?

Không sai, thân ảnh áo bào trắng không phải người khác, chính là Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Dạ thu hồi ánh mắt, tựa như không muốn nhắc tới Mộ Dung Tuyết, hít sâu một cái nói:

- Chúng ta đều đi vào.

- Cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ.

Lãnh Tiếu Nhận hừ lạnh một tiếng, tựa như thập phần khó chịu Mộ Dung Tuyết, quay người liền hướng trong biển mây bay đi.