Vô Thượng Sát Thần

Chương 1074: Tử Vô Danh Chịu Khổ




- Ranh con, qua một lúc ta không lột da ngươi không được!

Bị một tên tiểu bối nhục mạ như thế, Tử Vô Danh chỗ nào chịu đựng được cục tức này.

Phàm là người nghe được tên hắn, ai không được ngoan ngoãn dễ bảo?

Cho dù Chiến Hồn Điện, một chút Trưởng Lão Chiến Thần Điện nhìn thấy hắn cũng phải lễ kính ba phần!

Hiện tại tiểu tử này vậy mà nói muốn cầm đế giày đập mặt hắn, hỏi hắn làm sao mà không giận?

Trong tay Tử Vô Danh đánh ra từng đạo chưởng cương, bốn phía vòng xoáy thiên địa linh khí không ngừng nổ bắn ra, tốc độ Hồn Giới phá hư lại tăng tốc.

- Mẹ, lão cẩu vậy mà tức giận, chúng ta làm sao bây giờ?

Bắc Thần Phong mắt trợn tròn, hắn cũng liền nói nhảm mà thôi, dù sao trong lúc nhất thời Tử Vô Danh không làm gì được hắn.

Hiện tại mắng hắn vài câu cũng coi là thay gia gia Bắc Lão phát tiết một ngụm nộ khí, nào sẽ nghĩ đến Tử Vô Danh vậy mà thực tức giận.

Đám người không khỏi trắng liếc Bắc Thần Phong một cái, tựa như lại nói, ngươi mắng hắn, hắn không tức giận sao? Người ta dù sao cũng là cường giả Diêm La Phủ mời đến.

Tiêu Phàm lại cau mày, vẫn nhìn bốn phía, thần sắc một trận biến hóa, ai cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

- Trước đó Hư Vô Phong Bạo hẳn không phải là giả, hẳn là phong bạo chi nhãn mới đúng, làm sao hiện tại liền không tìm được?

Trong lòng Tiêu Phàm thập phần buồn bực.

Sớm tại nửa tháng trước, hắn liền cảm thụ cỗ Hư Vô Phong Bạo huyền diệu bên trong sơn cốc, nhưng mà hiện tại thân ở bên trong Hồn Giới ngược lại tìm không thấy, Tiêu Phàm không phiền muộn mới là lạ.

Nguyên bản hắn còn muốn thông qua đường tắt tiến vào Tu La Điện, nhưng mà hiện tại nhìn đến, biện pháp này có lẽ không làm được.

- Dựa theo ta trước đó suy tính, Thời Không Chi Giới tối đa cũng liền chín tầng, chúng ta hiện tại đã coi như là tiến vào tầng thứ tám, cuối cùng còn có một tầng không gian, chỉ cần phá vỡ hẳn là có thể đi vào, chỉ cần là tầng cuối cùng làm sao phá vỡ đây.

Tiêu Phàm hơi nhíu mày, dư quang không khỏi quét kim sắc Hồn Văn Đồ không trung một cái.

- Chờ đã!

Đột nhiên, Tiêu Phàm trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, ngay sau đó trên mặt hiển hiện nụ cười xán lạn:

- Nguyên lai ta tính sai, trên bản đồ kia ghi chép địa hình nơi nà, cũng không phải là sơn cốc, mà là một cái hồ nước lớn, Thiên Địa Hồn Văn Đồ tự nhiên cũng không giống nhau.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm bên tai Tiểu Kim nói mấy câu, Tiểu Kim lần nữa động, chân đạp hư không quỷ dị, tựa như xuyên qua một phiến Thời Không Chi Môn, trong nháy mắt bước vào một cái tầng không gian khác, thân ảnh nhất thời bắt đầu mơ hồ.

- Đi vào rồi?

Ánh mắt đám người lộ ra vẻ kinh ngạc, rất nhiều người hai mắt đều có chút đỏ lên.

Bọn hắn đều là vì Tu La Điện mà đến, nhưng hiện tại đám Tiêu Phàm đi vào, bọn hắn lại đang bên ngoài chờ?

- Tử huynh, phiền phức nhanh hơn chút nữa!

Sắc mặt Quỷ Vô Môn rất không dễ nhìn, Diêm La Phủ vì được đồ vật bên trong Tu La Điện, những năm này bỏ ra quá nhiều đại giới.

Cho dù là đại giới thỉnh cầu Tử Vô Danh đều không nhỏ, nếu như cuối cùng thất bại mà nói, há không phải trúc xanh múc nước, công dã tràng?

- Không có khả năng, bọn hắn không có khả năng vận khí tốt như vậy, Thời Không Chi Giới có chín tầng, bọn hắn làm sao có thể trực tiếp đi vào?

Tử Vô Danh căn bản không nghe được Quỷ Vô Môn nói, sắc mặt khó coi tới cực điểm, trên trán chảy ra mồ hôi.

Cũng khó trách Tử Vô Danh kinh ngạc như thế, chín tầng Thời Không Chi Giới đại biểu cái gì người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng xem như một Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ, không có ai không biết.

Muốn giải khai chín tầng Thời Không Chi Giới, cho dù là Hồn Điêu Sư Cấp Truyền Kỳ vận khí tốt mà nói cũng phải mấy kha khá thời gian, vận khí không tốt thì vài ngày, thậm chí cả một đời đều không cách nào giải khai.

Mà đám Tiêu Phàm không có một người biểu hiện có thiên phú Hồn Văn vậy mà liền nhẹ nhàng đi vào như vậy, cái này khiến Tử Vô Danh như thế nào không kinh hãi.

- Chẳng lẽ bên trong mấy người có cao thủ Hồn Văn?

Tử Vô Danh trong lòng nghĩ thầm, những người này hắn cũng chưa từng thấy, rất lạ lẫm.

Nếu như Hồn Điêu Sư có thiên phú, Tử Vô Danh xem như hoá thạch sống cấp bậc Hồn Điêu Sư không có khả năng không biết những người có thiên phú Hồn Điêu Sư.

- Có lẽ bọn hắn có ai biết rõ nhược điểm Thời Không Chi Giới cũng không nhất định.

Tử Vô Danh đành phải an ủi bản thân như thế, trên tay lại không có dừng lại mảy may.

Một chỗ khác, đám Tiêu Phàm dường như vượt qua thời không giới tuyến, tiến vào bên trong một vùng không gian khác, một cỗ Hỏa Diễm Chi Lực đáng sợ tràn ngập đến.

Mấy người tất cả đều theo bản năng hướng phía sau thối lui, mà ở trước mặt mấy người có một đạo quang mang màu vàng kim nhạt như ẩn như hiện, đem Hỏa Diễm Chi Lực ngăn cản bên ngoài.

Xuyên thấu qua màn sáng màu vàng kim nhạt nhìn lại, Kim Sắc Hỏa Diễm không thể nhìn thấy phần cuối, bất quá có thể rõ ràng bên trong biển lửa đại khí bàng bạc chính là Tu La Điện.

Lãnh Tiếu Nhận cùng Mộ Dung Dạ đầu tiên là trong mắt lóe lên một vòng kích động, bởi vì bọn hắn rất nhanh liền có thể giải khai Tu La Nô Ấn.

Nhưng mà rất nhanh bọn hắn lại trở nên nặng nề vô cùng, vì một ngày này mà bọn hắn bỏ ra quá nhiều, mà Long Tịch cùng Cận Tà hai người lại không có chờ được một ngày này, nghĩ vậy, thần sắc hai người có chút cô đơn.

- Ha ha, chúng ta vậy mà là nhóm đầu tiên tiến vào Tu La Điện!

Bắc Thần Phong kích động kêu to lên, hận không thể lập tức hướng xông đi lên.

- Mọi người cẩn thận một chút.

Tiêu Phàm mặt ngoài coi như bình tĩnh nhưng trong lòng cũng kích động không thôi, nhìn qua Tu La Điện kim bích huy hoàng nhiệt huyết sôi trào, trong lòng nói thầm:

- Đây chính là Tu La Điện, chân chính một trong Tam Đại Chí Cao Thần Điện?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm dẫn đầu hướng về phía trước, xuyên qua tầng màn sáng màu vàng kim nhạt, Tiêu Phàm một bước bước vào, một cỗ nhiệt lưu đập vào mặt, trong chớp nhoáng này, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy toàn thân thư thái.

- Cái này?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn tất cả phía xa, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Cũng ngay khi màn ánh sáng màu vàng tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm, Tử Vô Danh ở ngoại giới còn đang không ngừng phá giải Thời Không Chi Giới đột nhiên thân hình ngưng một cái, kinh ngạc nhìn bốn phía.

Oanh!

Ngay sau đó, một tiếng vang cực lớn quanh quẩn trên không trung, không gian Hồn Giới trước người hắn đột nhiên vỡ nát ra, bộ kim sắc Hồn Văn Đồ trên không cũng giống như sống lại, nhanh chóng lưu chuyển.

Ngay lúc đó, mặt đất cũng mãnh liệt rung rung, từng đạo từng đạo khe rãnh to lớn hướng về bốn phương tám hướng tràn ngập đi, Tử Vô Danh hướng phía dưới nhìn lại, sự tình khiến hắn kinh hãi phát sinh.

Chỉ thấy từng đạo kim sắc lưu quang phóng lên tận trời, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, Tử Vô Danh đang đứng ở trên không, nơi nào trốn tránh được, trong nháy mắt liền bị kim sắc lưu quang bao phủ.

- A ~

Một trận tiếng gào thét tê tâm liệt phế quanh quẩn trong sơn cốc, khóe miệng người ngoài sơn cốc đều giật một cái, không khỏi hít một hơi lạnh.

Bọn hắn thấy rõ kim sắc lưu quang kia là vật gì, đó là từng cột dumg nhan kim sắc, nhiệt độ nóng rực đập vào mặt, đạt đến mấy ngàn độ, cho dù Chiến Thánh cũng chưa chắc chịu được nhiệt độ dạng này.

Vừa nghĩ tới Tử Vô Danh bị dung nham kim sắc thôn phệ, trong lòng đám người liền hung hăng co quắp, Tử Vô Danh thật đúng là không may.

Hắn mặc dù là Hồn Điêu Sư trong truyền thuyết, thậm chí còn là một cường giả Chiến Thánh cảnh nhưng bị dung nham kim sắc đột nhiên tập kích, không phải dễ dàng như vậy liền có thể ngăn cản được.

Cũng ngay khi mọi người lo lắng Tử Vô Danh, chân trời kim sắc Hồn Văn Đồ rốt cục biến mất, một mảnh to lớn Kim Sắc Hỏa Diễm từ trên trời giáng xuống.

Nếu như trước đó chỉ là ẩn ẩn cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt mà nói, như vậy hiện tại, nhiệt độ đáng sợ khiến tất cả mọi người đều tê cả da đầu, thậm chí, nhiệt độ hỏa diễm so với nhiệt độ dung nham còn đáng sợ hơn rất nhiều.

- Rống!

Thanh âm phẫn nộ từ trong dung nham kim sắc vang lên, ngay sau đó Tử Vô Danh hướng đi ra, chỉ là hắn vừa mới xông ra biển dung nham, nhưng lại vọt thẳng vào bên trong biển hỏa diễm, thanh âm tru lên vang vọng đất trời.

Đám người đã không cách nào diễn tả sự khổ cực của Tử Vô Danh bằng ngôn từ, cho dù Quỷ Vô Môn bọn hắn cũng nhắm hai mắt, xem như cái gì đều không thấy.

Lục Đạo