Vô Thượng Sát Thần

Chương 1056: Tao Ngộ




Trên một ngọn núi, trong rừng kích động một đàn chim bay, mấy đạo kiếm quang xông thẳng chân trời, ngay sau đó truyền đến mấy tiếng rên rỉ, lúc này, trong rừng khôi phục tĩnh mịch.

Ba thân ảnh từ ba phương hướng bay vụt tới, tiến vào trong cổ lâm. Trong rừng gốc cây giăng khắp nơi, trong không khí tràn ngập huyết tinh chi khí nồng đậm.

Mặt đất mười mấy bộ thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, mỗi người đều là bị một kiếm phong hầu, trên cổ còn đang phun máu tươi, hiển nhiên là đã chết.

Trong mười mấy bộ thi thể kia, một thân ảnh áo bào trắng đứng đấy, trường kiếm trong tay hắn còn đang nhỏ xuống máu tươi, nhưng mà áo bào hắn lại trắng tinh vô cùng, không bị nhiễm một giọt máu nào.

Nếu như những người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ không tin, những người này là bị hắn giết chết.

- Các ngươi có tin tức Tiêu Phàm không?

Thanh niên bạch bào nhìn ba người bay tới, ngưng tiếng nói, hắn không phải ai khác, chính là một trong Tứ Đại Sát Vương, Mộ Dung Dạ.

Ba người khác, dĩ nhiên chính là Long Tịch, Lãnh Tiếu Nhận cùng Cận Tà.

- Không có.

Ba người đồng thời lắc đầu, mấy người sắc mặt ngày càng lo lắng, tìm hơn ba tháng, vậy mà không tìm được nửa điểm dấu vết về Tiêu Phàm, bọn hắn hoài nghi, Tiêu Phàm rất có thể đã chết.

- Các ngươi nói xem, lão đầu kia có phải lừa gạt chúng ta hay không?

Lãnh Tiếu Nhận trầm ngâm lúc này mới mở miệng nói.

- Chắc không đâu, hắn lừa chúng ta cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cận Tà lắc đầu.

Ba người khác gật gật đầu, với sự hiểu biết của bọn hắn về thực lực Bắc Lão, nếu như muốn giết bọn hắn, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần thiết gạt bọn hắn tới nơi này.

- Tiêu Phàm là Tu La Điện Chủ, Tu La Điện Chủ sẽ không tuỳ tiện chết như thế!

Con ngươi Long Tịch âm trầm, hắn luôn tin tưởng Tiêu Phàm còn sống, nhìn thi thể trên mặt đất lại nói "Chỉ là người Diêm La Phủ tiến vào Bạo Loạn Chi Hải ngày càng nhiều, chẳng lẽ bọn hắn cũng phát hiện ra?"

Nghe vậy, Lãnh Tiếu Nhận, Mộ Dung Dạ cùng Cận Tà đều nhíu lông mày lại, một cỗ sát khí như ẩn như hiện từ trên người bốn người nở rộ ra.

- Những người khác đều không cần lo lắng, chỉ có Diêm La Tử, các ngươi nếu như gặp phải, nhất định phải cẩn thận.

Sắc mặt Mộ Dung Dạ khôi phục bình tĩnh.

Sắc mặt Cận Tà trầm xuống, nói:

- Theo tin tức đáng tin, Diêm La Tử từ nửa năm trước đã đột phá đến Chiến Thánh cảnh, người này rất tà dị, vô cùng được Diêm La Phủ coi trọng, đến cả Sát Vương Thí Luyện cũng không nỡ để hắn tham gia.

Bọn hắn rất rõ ràng một tôn Sát Thánh khủng bố thế nào, mặc dù chưa từng thấy qua Diêm La Tử, nhưng trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ, cái tên Diêm La Tử này lại khiến cho người ta nghe thôi đã sợ mất mật.

Bốn người bọn Cận Tà tự nhận là thiên phú không kém, nhưng nghe đồn thiên phú của Diêm La Tử còn Yêu Nghiệt hơn cả bọn hắn, không cho phép bọn hắn không cẩn thận.

- Nếu Diêm La Phủ cũng là đến vì Tu La bí cảnh, các ngươi nói xem, Tiêu Phàm có khả năng bị người Diêm La Phủ bắt đi không?

Lãnh Tiếu Nhận híp hai mắt nói.

- Lần sau gặp được người Diêm La Phủ, trước khi giết hỏi rõ ràng mọi chuyện đã.

Mộ Dung Dạ ngữ khí băng lãnh, không mang theo bất cứ chút cảm tình nào, nhẹ nhàng thổi, huyết châu trên trường kiếm lăn xuống, sau đó lấy ra một cái khăn tay nhè nhẹ lau sạch.

- Vậy liền tiếp tục tìm đi, cách thời điểm Tu La Điện xuất hiện, còn một chút thời gian nữa.

Long Tịch ngưng tiếng nói, vì giải khai Tu La Nô Ấn trong cơ thể, bọn hắn đã cố gắng nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Thân hình bốn người lóe lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Một bên khác, hai người Tiêu Phàm cùng Long Vũ không ngừng đi đường, mấy ngày tiếp, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại.

- Ở đây nghỉ ngơi một chút đi.

Tiêu Phàm nói, hắn phát hiện, đi tiếp thế này cũng không phải biện pháp, căn bản không biết lúc nào mới đến điểm cuối.

Bạo Loạn Chi Hải lớn vượt qua mức hắn tưởng tượng, muốn dựa vào hai chân để đi ra ngoài, cơ hồ không có khả năng.

Thế nhưng hắn lại không dám để Long Vũ mang theo hắn phi hành vượt qua, dù sao nơi này có không ít Bát Giai Hồn Thú, thậm chí Cửu Giai, có thể uy hiếp tính mạng bọn họ.

- Được.

Long Vũ gật đầu, bản năng phóng xuất ra Hồn Lực, tràn ngập hướng về bốn phía, ở nơi Bạo Loạn Chi Hải này, nàng sớm đã hình thành tính cách chú ý cẩn thận.

Lúc này, Long Vũ đột nhiên cả kinh kêu lên:

- Tiêu Phàm, bên kia có người!

- Người?

Tiêu Phàm lông mày nhíu lại, nơi này chính là chỗ sâu Bạo Loạn Chi Hải, làm sao lại có những người khác tồn tại?

Người có thể sống sót ở chỗ này, chí ít cũng là tu vi Chiến Đế hậu kỳ trở lên, chẳng lẽ có người đến nơi này lịch luyện?

- Long Vũ, nhanh rời khỏi nơi này.

Tiêu Phàm trước tiên nói, chẳng biết tại sao, hắn trong lòng có loại bất an mãnh liệt.

- Bọn hắn phát hiện ra chúng ta.

Trên mặt Long Vũ lộ ra vẻ trịnh trọng, sau đó nhanh chóng ngăn khuất trước người Tiêu Phàm.

Hô hô!

Mấy tức sau, mấy đạo lưu quang từ đằng xa truyền đến, rơi vào trên người Tiêu Phàm cùng Long Vũ, trên mặt mỗi người đều mang mặt nạ quỷ dị, nhìn qua vô cùng khiếp người.

- Người Diêm La Phủ?

Trong lòng Tiêu Phàm cảm giác nặng nề, bây giờ Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ chỉ còn lại Diêm La Phủ, hắn không khó đoán ra thân phận bọn hắn.

Từ khí thế trên người sáu người này, hẳn là tu vi Chiến Đế hậu kỳ trở lên, hơn nữa đều là sát thủ trải qua bách chiến, đối với hắn và Long Vũ mà nói là một uy hiếp to lớn.

Chủ yếu nhất là, đối phương rõ ràng không có thiện chí, sát khí trên người như ẩn như hiện.

Nhưng khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là, sát thủ Diêm La Phủ, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

- Mấy vị, chúng ta chỉ đi ngang qua nơi này, bây giờ sẽ rời khỏi đây.

Tiêu Phàm hơi hơi chắp tay nói, dứt lời, Tiêu Phàm trực tiếp kéo cánh tay Long Vũ chuẩn bị đi ra phía ngoài.

- Ngươi sao lại vội vã muốn đi, tiểu muội muội này chưa chắc muốn rời đi đâu.

Đột nhiên, hai thân ảnh lóe lên, ngăn lại đường đi của Tiêu Phàm cùng Long Vũ.

- Các hạ, quấy rầy rồi, xin giơ cao đánh khẽ.

Tiêu Phàm cau mày một cái chắp tay nói, bên trong ngữ khí lại không có quá nhiều sợ hãi.

- Tiểu tử, ngươi nói nhảm quá nhiều, vốn dĩ ngươi tự xéo đi là được, có điều bây giờ, ta chuẩn bị chơi một trò chơi.

Trong đó một Hắc Y Nhân đeo mặt nạ khuôn mặt huyết sắc tươi cười mở miệng nói.

- Xích Huyết, ngươi lại nghĩ ra ý tưởng gì hay?

- Ca ca rất lâu chưa được hưởng qua mùi vị nữ nhân, đồ vật đưa lên đây, ngươi không thể một mình độc hưởng chứ.

- Yên tâm, các ngươi còn không biết Xích Huyết à, hắn nói chơi một trò chơi, khẳng định để tất cả mọi người cùng chơi thoải mái.

Những người khác nghe vậy, lập tức ngươi một lời, ta một câu, ánh mắt nhìn về phía Long Vũ tràn ngập vẻ dâm tà, hận không thể lập tức đem Long Vũ ngã nhào xuống đất.

Long Vũ đẹp đến không sao kể xiết, bọn hắn những người này làm sao có thể buông tha đây. Huống chi, bọn hắn đã rất lâu không được chạm qua nữ nhân.

- Yên tâm, giữa huynh đệ chúng ta còn cần nhiều lời sao?

Người mặt nạ tên Xích Huyết tà tà cười một tiếng, sau đó nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tiểu tử, hôm nay để ngươi mở rộng tầm mắt, mấy huynh đệ chúng ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nam nhân hùng phong! Ngươi có phải đã nôn nóng muốn tận mắt nhìn xem chúng ta làm thịt nữ nhân của ngươi chứ gì?

Con ngươi Tiêu Phàm rất bình tĩnh, bình tĩnh đến vô cùng đáng sợ, trong mắt hắn, mấy người này nghiễm nhiên chính là mấy người chết.

Hắn nắm chặt nắm đấm, cơ thể hơi rung động, trong lòng hắn đang nghĩ, đến cùng nên giết chết bọn hắn thế nào mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng.

- Các huynh đệ, giữ lấy nàng!

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, Xích Huyết còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang sợ hãi, lập tức quát nhẹ một tiếng, cùng lúc đó, hai thân ảnh khác cùng lúc nhào về phía Long Vũ.

Lục Đạo