Vô Thượng Sát Thần

Chương 1047: Bắc Lão Xuất Thủ




Lúc Tiêu Phàm nhìn lại, một đạo chưởng cương to lớn xuất hiện ở trong tầm mắt hắn, những nơi đi qua, hư không đều mãnh liệt rung động, xuất hiện từng đạo từng đạo tỉ mỉ liệt phùng.

Chưởng cương hoàn toàn do Lôi Điện ngưng tụ mà thành, cuồng bạo mà hung mãnh, một cỗ khí thế vô cùng đáng sợ tập trung vào hắn, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy da đầu kém chút nổ tung.

Chạy!

Đây là Tiêu Phàm trước tiên nghĩ, Tu La Thần Dực trong nháy mắt xuất hiện, hắn không chút do dự đạp không mà lên, chân đạp Thiên Lý Đằng Quang Thuật hướng về nơi xa bay đi.

Nhưng mà cỗ khí thế kia vẫn như cũ không giảm, tốc độ cũng tăng cường mấy phần, thậm chí Tiêu Phàm có thể cảm giác được phương hướng chưởng cương cũng phát sinh biến hóa, lần nữa hướng về hắn đánh tới, muốn chạy trốn đều căn bản trốn không thoát.

- Đây là vì ứng phó ta?

Con ngươi Tiêu Phàm mạnh mẽ co lại, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, trong mắt hiện ra một tia hung ác.

Ngay sau đó, quanh thân Tiêu Phàm phóng huyết Kim Sắc Chi Quang, đồng thời thi triển Bất Diệt Kim Thân cùng Tu La Chi Thể không hoàn toàn, đối mặt chưởng cương kia, Tiêu Phàm không dám có bất kỳ khinh thường.

Thi triển Tu La Chi Thể không hoàn toàn, hắn hiện tại thực lực không có khả năng biến thái như trước đó, nhưng đối phó với Chiến Thánh cảnh tiền kỳ tuyệt đối không có áp lực chút nào.

Cùng lúc đó, toàn thân Vô Tận Chi Hỏa thiêu đốt mà lên, Tu La Huyết Mạch triệt để sôi trào, U Linh Chiến Hồn hiện lên ở bên ngoài thân, cái này đã là toàn bộ thực lực hắn bây giờ có thể thi triển.

Nhưng đối mặt Lôi Điện chưởng cương, Tiêu Phàm vẫn cảm giác còn thiếu rất nhiều, khí tức hủy diệt khiến trong lòng hắn dâng lên một loại tuyệt vọng.

- Chẳng lẽ ta sẽ chết ở chỗ này?

Tiêu Phàm không cam lòng, Tu La Kiếm bộc phát ra lợi mang sáng chói, hắn không có chờ chết mà thi triển ra một kích toàn lực.

Vô luận đối phương là ai, muốn giết hắn đều phải lột một tầng da!

- Tu La Áo Nghĩa!

Tiêu Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, Tu La Kiếm đột nhiên biến lớn, hai tay giơ lên cao, toàn thân Kim Sắc Hỏa Diễm cùng sát khí như thực chất hóa Hỏa Diễm Chi Kiếm, sau đó hóa thành vô số lợi kiếm xuyên thủng thân thể.

Nếu như người khác nhìn thấy còn tưởng rằng Tiêu Phàm tự sát, bất quá người biết Tiêu Phàm đều biết rõ, Tiêu Phàm tuyệt đối là đang thi triển một kích đáng sợ.

Hỏa diễm quanh thân cũng trong nháy mắt biến thành huyết sắc, Tu La chi huyết triệt để sôi trào, gần như đồng thời, khí thế của hắn tăng vọt, bước vào ngưỡng cửa Chiến Đế cảnh cùng Chiến Thánh cảnh, hơn nữa còn nhanh chóng tăng lên.

Một kiếm này đến nay, Tiêu Phàm chỉ thi triển qua một lần, một lần hắn chỉ là Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, đối mặt địch nhân lại là Hoàng Trùng Tiêu Chiến Vương cảnh Đại Yến Vương Triều.

Lúc trước, một kiếm này mặc dù không có giết chết Hoàng Trùng Tiêu, nhưng làm trọng thương hắn.

Cũng không phải là Tiêu Phàm không nguyện ý thi triển đại sát chiêu, mà là tổn hại tám trăm, đả thương địch thủ 1000, cho dù đối phương không giết chết, Tiêu Phàm cũng tất nhiên không còn chiến lực.

Không đến trước khi chết khẩn yếu quan đầu, Tiêu Phàm là không có khả năng thi triển Tu La Áo Nghĩa!

Theo khí thế Tiêu Phàm leo lên, quần áo trên người nổ tung, cứng cáp mà hữu lực, như là Cầu Long cơ bắp bại lộ trong không khí, bên ngoài thân hiện lên một tầng huyết sắc lợi mang.

- Vô Tận Sát Lục!

Tiêu Phàm dùng hết toàn lực gầm thét, hắn không lùi mà tiến tới, hai tay cầm Tu La Kiếm gắng sức chém xuống, Vạn Kiếm Huyết Sắc nở rộ mà ra, hư không xé rách ra từng đạo chằn chịt hư không liệt phùng.

Phải biết, chỉ có chạm tới Thần Uy mới có thể phá vỡ hư không, nhưng mà hiện tại Tiêu Phàm làm được.

Quanh thân hắn, Huyết Hải lao nhanh, Thượng Trọng Thiên vô tận máu tươi trong nháy mắt dung nhập bên trong Huyết Hải, quanh người hắn sương máu lượn lờ, giống như một mảnh Tu La tràng.

Cả mảnh trời tế đều bị nhuộm thành huyết sắc, nhìn qua huyết tinh vô cùng.

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao ta cảm giác Thượng Trọng Thiên muốn sụp đổ?

- Chiến đấu không phải kết thúc sao? Làm sao hiện tại lại đánh tiếp?

- Các ngươi nhìn, cái kia giống như có một chưởng cương to lớn, một chưởng vỗ xuống, đoán chừng vài toà phù đảo đều phải sụp đổ!

- Chạy mau a!

... Tu sĩ Hạ Trọng Thiên đầu tiên là một mặt mờ mịt nhìn không trung, tất cả đều bị cỗ uy lực to lớn chấn nhiếp, dù là xa hơn mười dặm, bọn hắn vẫn như cũ cảm nhận được một cỗ khí tức nhiếp nhân tâm phách.

Diệp Thệ Thủy, Tô Cổ Tông, Lăng Thừa Đạo ba người nhìn nhau, tựa như đã đoán được cái gì, sau khi chấn kinh, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng. Lăng Thừa Đạo trước kia là ước gì Tiêu Phàm chết, nhưng hiện tại trong lòng hắn vô cùng phức tạp.

- Đây là Lôi Thần Chi Chưởng chân chính, chỉ có tình huống Chiến Thần Điện hủy diệt mới có thể xuất hiện, Tiêu Phàm có thể ngăn cản được sao?

Trong lòng Diệp Thệ Thủy trầm ngâm.

Một tòa đỉnh núi, Tứ Đại Sát Vương thủ hộ lấy Lăng Phong cùng Bàn Tử mấy người nhìn chằm chằm không trung, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Oanh!

Cũng đúng lúc này, Lôi Thần Chi Chưởng tựa như đụng phải thứ gì, cho dù cách xa nhau hơn mười dặm, đám người đều cảm giác được một cỗ Kiếm Ý Xung Thiên, dường như muốn đem Lôi Thần Chi Chưởng xé nát.

Vị trí Thượng Trọng Thiên, Tiêu Phàm một kiếm rốt cục cùng Lôi Thần Chi Chưởng đâm vào cùng một chỗ, ngàn vạn kiếm khí cùng nhau hướng về Lôi Thần Chi Chưởng chém tới, kiếm khí cuồng bạo bắn ra bốn phía, hư không liệt phùng nhanh chóng biến lớn.

Ầm một tiếng, ngàn vạn kiếm khí nổ tung, Tu La Kiếm trong nháy mắt bắn vào thể nội Tiêu Phàm.

Ngay sau đó, Lôi Thần Chi Chưởng đánh vào trên người Tiêu Phàm, toàn thân sắp nát, trong miệng oa oa thổ huyết, hai mắt trong nháy mắt vô thần, thân thể nhanh chóng hướng về hư không kích xạ đi.

Một khi tiến vào hư không liệt phùng, Tiêu Phàm tất nhiên thập tử vô sinh!

- Phong!

Đột nhiên, một đạo thanh âm già nua chói tai vang lên, hư không liệt phùng phía sau Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện vô số lít nha lít nhít đường vân, đường vân đem những hư không liệt phùng đó di bổ lên.

Nhưng mà tốc độ Tiêu Phàm quá nhanh, hư không liệt phùng còn không có biến mất, Tiêu Phàm lại lọt vào bên trong lít nha lít nhít đường vân kia.

Một đạo thân ảnh áo bào trắng từ đằng xa Thuấn Di mà tới bắt lấy Tiêu Phàm nhưng mà vẻn vẹn chi bắt được giày hắn, thân ảnh Tiêu Phàm cuối cùng biến mất bên trong vòng xoáy đường vân vô tận.

- Dám đả thương đồ nhi ta, lão hủ liền hủy phân thân ngươi, chờ đồ nhi ta trở về, lại diệt bản tôn ngươi!

Lão giả áo bào trắng quát một tiếng chói tai.

Lão giả áo bào trắng không phải người khác mà chính là Bắc Lão kịp thời chạy đến, hắn vốn là đến cứu Tiêu Phàm, không nghĩ tới trễ một bước, Tiêu Phàm bị Lôi Thần Chi Chưởng đánh vào bên trong hư vô.

Trong bàn tay, ngàn vạn Hồn Văn xuất hiện ở không trung, lôi thần chưởng trong nháy mắt vỡ nát, lúc này, bên trong hư vô đột nhiên lại thêm ra một đạo Kim Sắc Lôi Điện.

Kim Sắc Lôi Điện xuyên loạn, muốn tránh thoát ngàn vạn Hồn Văn trói buộc, nhưng mà vô luận hắn cố gắng như thế nào đều không có hiệu quả gì.

- Hồn Văn Cấp Thủy Tổ, ngươi là ai?

Một đạo thanh âm kinh sợ bên trong Kim Sắc Lôi Điện truyền đến, thanh âm giống như hồng chung, vang vọng hư không.

- Người giết ngươi!

Bắc Lão hừ lạnh một tiếng, vô tận Hồn Văn tràn ngập, đem không gian áp súc đến cực hạn, đạo Kim Sắc Lôi Điện từ từ thôi diệt, cuối cùng biến mất không còn một mảnh.

Bắc Lão không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay liền kinh người, số ít người thấy cảnh này, tất cả đều hãi hùng khiếp vía.

- Sư tôn Tiêu Phàm? Thủy Tổ Cấp Hồn Văn? Quả nhiên là người Bắc Thần gia tộc.

Nghe thấy Bắc Lão cùng Kim Sắc Lôi Điện sơ lược đối thoại, trong lòng Diệp Thệ Thủy run lên, hắn may mắn bản thân cuối cùng thay đổi quyết định.

Tô Cổ Tông cũng là như thế, cũng may tự mình lựa chọn trợ giúp Tiêu Phàm.

Nếu như nói, phải kể tới tâm tình phức tạp nhất tuyệt đối là Lăng Thừa Đạo, cho tới nay hắn đều đối địch với Tiêu Phàm, nếu như không phải bởi vì Lăng Phong, hắn nhất định sẽ giết Tiêu Phàm, đoán chừng kết cục so với mấy đại gia tộc cùng Chiến Thần Điện không tốt hơn bao nhiêu.

Giờ khắc này, phàm là tu sĩ nhìn thấy khung cảnh chiến đấu, ánh mắt bọn hắn nhao nhao rơi vào thân ảnh hơi có vẻ còng xuống kia, thật lâu không cách nào bình tĩnh.

Lục Đạo