Theo lời nói Hoàng Phủ Danh Hiên phát ra, một cỗ khí Băng Hàn Bạch Sắc phun ra như là chùm sáng, trong nháy mắt bao phủ xung quanh.
Chỉ một thoáng, xung quanh mấy trăm trượng đông kết thành hàn băng, xa xa nhìn lại, lấy Hoàng Phủ Danh Hiên làm trung tâm, mấy trăm trượng đều ngưng tụ thành một quả cầu băng tinh to lớn.
Trong quả cầu băng tinh là vô số hàn băng lợi kiếm giao nhau, giăng đầy mỗi tấc trong không gian, phàm là tu sĩ ở trong phạm vi này, toàn bộ đều bị hàn băng lợi kiếm xuyên thủng, không ai ngoại lệ.
Chiến kỹ này ngoài Hoàng Phủ Danh Hiên ra, đối với những người khác nhất định chính là công kích.
- Xú Lưu Manh!
Một tiếng kêu khẽ từ đằng xa truyền đến, quanh thân Tiểu Ma Nữ xuất hiện vô số sợi đằng ngân sắc, như là vô số lợi kiếm xuyên thủng hư không, chui vào trong quả cầu băng tinh.
Nhìn sơ một chút, còn tưởng rằng đây là Bát Phẩm Chiến Hồn Ngân Hoàng Đằng, có điều đã có người nhận ra, con ngươi run lên bần bật.
- Hư Không Thần Đằng? Lại là một Thần Phẩm Chiến Hồn? Nàng có hai Thần Phẩm Chiến Hồn? Sao có thể xuất hiện Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn trong truyền thuyết?
- Đây là muốn nghịch thiên sao? Một Thần Phẩm Chiến Hồn đã có thể đột phá Chiến Thần cảnh trong truyền thuyết. Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Diệp Thi Vũ tám chín phần có thể đột phá Chiến Thần cảnh!
- Đoán chừng lần này Diệp gia ngồi không yên, dù là Diệp gia giờ phút này đối địch với Chiến Thần Điện, Chiến Thần Điện đoán chừng cũng không dám làm khó Diệp gia. Song Sinh Thần Phẩm Chiến Hồn, cho dù Chiến Hồn Đại Lục cũng cực kỳ hiếm có.
- Đúng vậy, nếu như bị những lão bất tử Chiến Thần Điện biết rõ, đoán chừng đều sẽ tranh cướp nhận nàng làm đồ đệ!
Đám người kinh hô, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin, hoàn toàn bị Chiến Hồn của Tiểu Ma Nữ dọa cho ngây ngốc.
Hư Không Thần Đằng này tất nhiên là kiệt tác của Tiêu Phàm, tiêu tốn gần 3000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, không chỉ giúp Tiểu Ma Nữ thức tỉnh Hồn Tộc Huyết Mạch và đột phá Chiến Đế đỉnh phong.
Trong đó còn có một tác dụng khác chính là mượn nhờ lực lượng đá trắng, khiến Chiến Hồn Bát Phẩm Ngân Hoàng Đằng thăng cấp lên Cửu Phẩm.
Lúc ấy Tiêu Phàm cho là Hồn Tộc Huyết Mạch đã thức tỉnh, liền lần nữa đưa Chiến Hồn Bát Phẩm Ngân Hoàng Đằng vào trong cơ thể Tiểu Ma Nữ, trong quá trình tiến giai lại phát sinh ngoài ý muốn.
Có thể là bởi vì duyên cớ Phong Ấn Chi Môn xuất hiện, Bát Phẩm Ngân Hoàng Đằng không chỉ đột phá Cửu Phẩm, mà còn bước vào Thần Phẩm trong truyền thuyết, lúc ấy Tiêu Phàm cũng khiếp sợ vô cùng.
- Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn?
Con ngươi Diệp Thệ Thủy bỗng nhiên co rụt lại, sau đó hét lớn một tiếng:
- Diệp gia tất cả mọi người nghe lệnh, bất luận như thế nào, bảo vệ Thi Vũ an toàn!
Thiên phú của Tiểu Ma Nữ đã đủ để Diệp gia dốc ra toàn lực, dù là diệt tộc cũng sẽ không hối tiếc.
Thời khắc Chiến Cuồng Tôn nhìn thấy Hư Không Thần Đằng liền biến sắc, nghe được tiếng nghị luận của đám người, càng là kinh ngạc không thôi, trong lòng trầm giọng nói:
- Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn, nếu để cấp trên biết, tất nhiên sẽ có lão quái vật thu nàng làm đồ, đến lúc đó người gặp xui xẻo chính là ta!
Nghĩ vậy, Chiến Cuồng Tôn dùng hết toàn lực đẩy lui U Linh Nhất Hào, lách mình đánh tới hướng Tiểu Ma Nữ.
Chỉ có bây giờ thừa dịp giết Tiểu Ma Nữ, cấp trên cho dù biết nàng nắm giữ Thần Phẩm Song Sinh Chiến Hồn, cũng sẽ không đưa Chiến Cuồng Tôn hắn vào chỗ chết.
Không thể không nói, Chiến Cuồng Tôn tương đối âm hiểm, cũng vô cùng nhạy bén, tại thời khắc mấu chốt này điều đầu tiên nghĩ đến chính là giết chết Tiểu Ma Nữ.
- A ~
Ngay lúc đó, trong quả cầu băng tinh truyền đến một tiếng hét thảm, ngay sau đó, quả cầu băng tinh trong nháy mắt vỡ nát, hai thân thể đẫm máu lộ ra.
Trong đó một người chính là Hoàng Phủ Danh Hiên, hắn máu me khắp người, trên lồng ngực còn có mấy lỗ máu lớn, sắc mặt hắn trắng bệch, nửa quỳ tại hư không, trong miệng không ngừng phun ra máu, sự sống trong cơ thể hắn nhanh chóng trôi qua.
- Là ai?
Hoàng Phủ Danh Hiên kìm nén một hơi cuối cùng phun ra hai chữ, hắn hoàn toàn không biết là ai giết hắn.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt Hoàng Phủ Danh Hiên rốt cuộc không dậy nổi nữa, hắn đến chết cũng không nghĩ đến, bản thân vậy mà sẽ chết trong mơ hồ, đến kẻ địch còn không biết, chết thực quá oan uổng.
Đám người chỉ có thể thầm than Hoàng Phủ Danh Hiên không may, đường đường gia chủ một đời, cường giả Chiến Thánh cảnh vậy mà liền bị một tu sĩ Chiến Đế đỉnh phong giết chết như vậy.
Sau đó, mọi người rất nhanh lấy lại tinh thần, ánh mắt trong nháy mắt rơi vào một thân ảnh khác phía trên.
Người kia chính là Tiêu Phàm, Tiêu Phàm so với Hoàng Phủ Danh Hiên càng chẳng tốt đẹp gì, toàn thân hắn còn cắm vô số băng tinh chi kiếm, cả người hoàn toàn bị đánh thành cái mẹt.
Trên người hắn đã không có bất kỳ sự sống nào, cả người ngốc trệ phiêu dật ở hư không, quả thực là vô cùng quỷ dị.
Tiêu Phàm rõ ràng đã là một người chết, làm sao lại nổi bồng bềnh giữa không trung chứ?
Rất nhiều người lấy Hồn Lực điều tra thân thể Tiêu Phàm, rốt cuộc không cảm ứng được bất kỳ sự sống nào.
- Tiêu Phàm chết thật!
Trong lòng đám người cực kỳ không bình tĩnh, người thiếu niên gây tai họa cho cả tòa Vô Song Thánh Thành rốt cục đã chết sao?
- Ha ha, rốt cục chết!
Sở Tam Sinh nơi xa cất tiếng cười to, hắn chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm để báo thù cho con trai của hắn, về phần cái khác, hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Trên mặt Lão tổ Ngô gia, Công Tôn Chiến Thiên cũng hiện lên một nụ cười, Tiêu Phàm rốt cục chết, đại thù của bọn hắn rốt cuộc đã được báo.
- Xú Lưu Manh!
Tiểu Ma Nữ khẽ kêu, hai mắt trong nháy mắt tràn ngập nước mắt, nhanh chóng bay tới vị trí Tiêu Phàm.
- Cẩn thận!
Nhưng cũng đúng lúc này, hai vệt lưu quang xẹt qua chân trời, sau đó đụng đâm vào sau lưng Tiểu Ma Nữ. Tiểu Ma Nữ bị một cỗ đại lực hất tung bay, thời khắc nhìn lại, máu tươi nóng hổi phun ra trên mặt nàng.
Con ngươi Tiểu Ma Nữ kịch liệt run rẩy, cả người tựa như muốn phát điên, ôm đầu thống khổ tru lên.
Ở trước mặt nàng không phải ai khác, chính là ca ca của nàng Diệp Lâm Trần. Chỉ là lồng ngực Diệp Lâm Trần bị một quyền của Chiến Cuồng Tôn xuyên thủng, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt nàng.
- Tiểu Muội, phải sống sót!
Diệp Lâm Trần quay đầu nhìn về phía Tiểu Ma Nữ, tựa như chỉ muốn nhìn người thân duy nhất trong lòng hắn một lần cuối cùng, dùng hết khí lực cuối cùng nói ra mấy chữ.
Mặt nạ hình thoi trên mặt hắn bị phá vỡ, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn phi phàm khiến nữ nhân đều phải hâm mộ.
Cùng lúc đó, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười, nụ cười trắng bệch vô cùng, nhưng không nghi ngờ đây chính là một lần trong đời mà Diệp Lâm Trần cười rực rỡ nhất.
Từ khi mẫu thân của Diệp Lâm Trần cùng Diệp Thi Vũ qua đời, Diệp Lâm Trần cơ hồ cho tới bây giờ còn chưa từng cười, chỉ là lúc nhìn thấy Diệp Thi Vũ mới miễn cưỡng lộ ra vài phần ý cười, bởi vì đeo mặt nạ, cười thậm chí có chút đáng sợ.
Đến tận lúc sắp chết, Diệp Lâm Trần mới cười phát ra từ nội tâm, bởi vì hắn thành công dùng thân thể mình bảo vệ tính mệnh người thân duy nhất trong lòng hắn.
Nếu như không có Diệp Lâm Trần, vừa rồi người phải chết chính là Tiểu Ma Nữ!
- Trảm Thiên!
Một tiếng quát nhẹ, Diệp Lâm Trần đột nhiên tụ tập tinh khí thần toàn thân, rút ra trường kiếm bên hông, một đạo chớp lóe xẹt qua chân trời, chớp lóe rất nhanh, nhanh đến Chiến Thánh cảnh dường như cũng bắt không kịp.
Phốc một tiếng, ngực Chiến Cuồng Tôn máu tươi chảy ra, áo bào trên người nát tan tành, lộ ra một nhuyễn giáp kim sắc, bộ này hiển nhiên là một Hồn Binh phòng ngự bất phàm.
Đột nhiên, nhuyễn giáp bị phá vỡ, ngực Chiến Cuồng Tôn hiện ra một vết máu thật sâu, nếu như không phải có kim sắc nhuyễn giáp ngăn trở một kiếm kia, vừa rồi khả năng hắn liền bị một kiếm của Diệp Lâm Trần giết chết.
Phải biết hắn là Chiến Thánh trung kỳ, Diệp Lâm Trần chỉ là Chiến Đế hậu kỳ mà thôi. Một đại cảnh giới chính là chênh lệch bốn tiểu cảnh giới, vậy mà hắn kém chút bị giết?
Nghĩ vậy, Chiến Cuồng Tôn hít một hơi lạnh, phẫn nộ nhìn Diệp Lâm Trần, khuôn mặt dữ tợn nói:
- Hay cho một chiêu Trảm Thiên Kiếm Thuật!
Nhưng mà, Diệp Lâm Trần đã không có bất kỳ hồi âm nào nữa, hắn vẫn giữ y nguyên động tác xuất kiếm, nhưng một kiếm vung ra ngoài kia lại rốt cuộc không có thu hồi lại.
Đối với người tu luyện Trảm Thiên Kiếm Thuật mà nói, bảo kiếm ra khỏi vỏ, lại không trở vào bao, vậy liền đại biểu cho cái chết, đây là kết cục chú định của người thừa kế Trảm Thiên Kiếm Thuật.