Thế nhưng sau khi nghiên cứu rất kỹ cái khe, hắn vẫn không tìm được cái gì cả, tất cả những gì trong cái khe chỉ là một viên đá to bằng nắm tay màu vàng nhạt, chả nhẽ vừa rồi là nó thả ra khi tức.
Bạch Hàn Phong cầm lấy viên đá, đưa lên ánh sáng xem xét, rồi chuyền cho bốn người kia xem, sau khi ngiên cứu kỹ lưỡng mọi người đều nhất trí cho rằng đây chỉ là một cục đá bình thường, Bạch Hàn Phong nhận lại cục đá rồi ném vào túi trữ vật, dù sao đây cũng là vật đầu tiên tìm thấy trong Độc Long cốc, giữ lại làm kỷ niệm cũng không tồi.
Cả năm người lại tiếp tục đi một lát. Lúc này Vô Tướng dừng lại, nhìn bốn phía rồi nói:
“Hinh như chúng ta đã ra khỏi khu mộ rồi thì phải, cảnh sắc đã thay đổi rồi”
Trong bầu trời lúc này một mảnh mông lung, vô số đám mây màu đỏ vần vũ, thỉnh thoảng lại có một tia lôi điện chớp sáng. Bạch Hàn Phong cảm giác không gian trước mặt hắn so với lúc mới tiến vào đã có điểm tương đồng, thế nhưng cũng chưa hắn là đã thoát ra khỏi trận pháp.
“ Chúng ta đi xem thử.”
Chu Bằng nói. Chung quanh bọn họ lúc này núi non vây quanh, chỉ có một cái khe hẹp kéo ra đi ra ngoài. Khu mộ khi nãy chính là nơi trung tâm của thâm cốc này.
“- Đi thôi, nhìn xem một chút cũng tốt. Dù sao đi nữa chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác.”
Bạch Hàn Phong đáp, cả năm người lập tức đi về phía trước.
Năm người cẩn thận đi về phía trước, không dám có chút sơ ý nào, thế nhưng từ lúc đó tới giờ lại không gặp bất luận một sự nguy hiểm nào.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Vô Tướng phát hiện ra một điểm, trận pháp này không ngờ không còn nguyên vẹn, ở phía bên kia lúc bọn họ chạy vào nó rất mạnh gần như còn nguyên công năng, thế nhưng càng về phía bên này nó càng yếu dần đi. Cứ thể chẳng mấy chốc năm người có thể đi ra được.
Nửa canh giờ sau, năm người nhìn bốn phía chung quanh, thấp thỏm rời khỏi khe hẹp, cũng phát hiện ra mình đã ra khỏi chu vi khống chế của trận pháp, lúc này trước mắt năm người là một bãi đầm lầy rộng lớn, xen lẫn lau sậy.
Phía cuối của đầm lấy không ngờ còn có một cái cửa đá còn khá nguyên vẹn, Chu Bằng nhìn nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mặt lúc này mà không khỏi vui mừng. Một nơi như thế này, xem ra chính là nơi ẩn cư năm xưa của một vị đại năng, nếu như vậy trong đó ắt hẳn không thiếu đồ tốt.
Hắn hăm hở đi đầu, vừa đi vừa hối thúc mọi người:
“Các huynh đệ, đến kia xem thử”
Cửa vào không lớn, hai bên có tảng đá lớn đứng đó, tảng đá này cao chừng nghìn thước, giống như một cái trụ thông thiên bị người khác dựng lên. Lọt vào trong tầm mắt của Bạch Hàn Hi Vănện tại chính là đá và nước. Bên trong cũng không phải quá rộng rãi cho lắm.
- Cấm địa.
Trên cự thạch, Bạch Hàn Phong nhanh chóng nhìn thấy hai chữ cấm địa. Hắn khẽ nhíu mày. Vừa có trận pháp bảo vệ, bên trong này lại còn đề cấm địa, xem ra nơi đây trước kia chính là một nơi quan trọng của Tử Dương Tông.
Bạch Hàn Phong nhanh chóng theo mấy người tiến vào trong khep hẹp. Sau khi đi vào được bên trong, lúc này trước mặt Bạch Hàn Phong là vô số thác nước, còn có không ít cảnh đẹp khác. Trân cầm dị thú, thổ mộc quái thạch rất nhiều loại lạ lùng mà họ chưa nhìn thấy bao giờ.
Trong khe hẹp này có thể nói là biến đổi bất ngờ, muôn hình vạn trạng. Khe sâu thăm thẳm, tạo thành một bức họa tuyệt mỹ chấn nhiếp nhân tâm. Chỉ là, trên bầu trời vẫn là một mảnh mông lung như trước.
“Tam Diệp Thảo”
Ngô Nhược Lan bất chợt kinh hô, chỉ tay về phía một thác nước gần nhất, dưới chân thác nước có đến hơn ba mươi khóm Tam Diệp Thảo, đang nở hoa ngào ngạt, nhìn vẻ ngoài mà đoán thì chí ít cũng phải ba bốn ngàn năm,
Còn chưa hết ngạc nhiên thì Vô Tướng lại hô lớn:
“Xem kìa có cả Đương Quy, Tồi Tâm Hoa, Hắc Linh Chi nữa, chúng ta gặp may rồi.”
Cả đám bắt đầu hoa chân múa tay. Cho rằng vận khí của mình đã rất khá, khí năm người muốn tiến tới hái thảo dược thì thì một thanh âm nhàn nhạt từ phía sau vọng tới.
"Mới chỉ có một vài cây cỏ mà thôi, nhân loại tu sĩ các ngươi đã vui mừng đến như vậy, thật đúng là kỳ quái."
Một giọng nói nữ tử lạ lẫm vang lên. Sắc mặt của Bạch Hàn Phong lập tức đại biến, vô cùng khó coi. Nhưng sau đó hắn nhanh chóng trấn tĩnh, thân hình lóe lên, thần tình âm trầm, xoay người lại. Đập vào mắt hắn chính là bộ dáng của một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần xiêm áo màu hồng nhạt, trên đầu búi tóc cắm mấy cây trâm vàng, bộ dàng vô cùng quý phái, đang tò mò nhìn bọn hắn.
Ngay khi nhìn thấy đối phương, miệng Bạch Hàn Phong chợt khô khốc. khí tức nhàn nhạt này, hắn đã quá quen thuộc, trước mắt bọn hắn không ngờ chính là một yêu thú Hóa Hình Kỳ, chí ít cũng đã đạt cấp 11.
Thân thể Bạch Hàn Phong có chút cứng ngắc, đối mặt với Hóa Hình Kỳ yêu thú bực này, sợ rằng năm người bọn hắn không đủ để nhét kẽ răng cho nó, Xem ra mạng sống của mình thực sự khó mà giữ được.
“Chúng ta vô tình lọt vào đây mà thôi, mong tiền bối bỏ qua, chúng ta sẽ rời đi ngay”
“Rời đi, không đơn giản vậy đâu”
Xem ra Hóa Hình Kỳ yêu thú này, muốn động thủ rồi, Nghĩ đến đây, Bạch Hàn Phong cũng không nói nhiều lời, đột nhiên hé miệng, phun ra mười mấy đạo thanh quang, bay xung quanh thân hình hắn.
Tiếp theo cánh tay hắn nhấc lên, muốn mặc lên bộ khôi giáp và lấy ra Lãnh Nguyệt. Nhưng ngay lúc này, yêu tộc đối diện bỗng có hành động, chỉ thấy nó đưa hai tay điểm hờ lên không trung, cả năm người lập tức bị cấm chế, thân thể cứng đờ lần lượt ngã xuống mặt đất.
"Hắc hắc! các ngươi không cần hoảng sợ như vậy, ta đâu có nói sẽ giết các ngươi,”
yêu tộc sắc mặt quỷ dị nói.
"Vậy là có ý gì? “
Bạch Hàn Phong nhíu mày, thanh âm lạnh lùng hỏi. Hắn thực không muốn trước khi chết còn bị đối phương trêu đùa.
"Hắc hắc, hiện tại ta đang thiếu một vài người hầu, các ngươi hết sức thích hợp, yêu thú ở đây rất nhiều, tuy nhiên ta vẫn muốn nhân loại hơn." Yêu tộc mân mê tà váy, chậm rãi giải thích.
Bạch Hàn Phong lập tức ngẩn ra. Yêu tộc này muốn biến năm người bọn hắn thành con rối, thôi xong rồi, khẳng định là xong rồi, vào cốc chưa có cơ duyên gì thì đã vĩnh viễn không ra được nữa.
Nữ yêu tộc không nói thêm câu nào nưa mà phất tay, một quang cầu màu xanh xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tiếp theo quang cầu đột nhiên biến lớn, đem Bạch Hàn Phong và đám người bao bọc vào trong đó,. bao bọc vào trong.
Đoạn nó tung mình nhảy xuống Hàn Đàm đối diện. Bởi vì toàn thân quang cầu phát ra ánh sáng nên Bạch Hàn Phong có thể nhìn rõ thế giới dưới nước gần đó.
Dưới mặt hàn đàm là một thế giới kỳ dị, có rất nhiều con quái ngư các màu sắc khác nhau, thậm chí có vài con quái tôm to gấp hàng chục lần bình thường, Bạch Hàn Phong nghĩ rằng cái này là do nước của hàn đàm gây ra.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm, quang cầu ngừng lại, sau khi khẽ rung động thì hướng về một bên bay đi. Trong nháy mắt một cái cửa đá màu đen cực lớn xuất hiện trước mặt, bên trên cửa đá có bạch quang lấp lóe, xem ra đã bị hạ cấm chế. Mắt thấy quang cầu trực tiếp đập vào cửa đá, sau đó cửa đá lập tức tự động mở ra. Lập tức quang cầu xuyên qua một tầng bạch quang, đem đám người tiến vào một cái thông đạo khô ráo.
Đi hết thông đạo, mọi người tiến vào một cái động đá to lớn, khắp nơi nơi đều dùng linh thạch cực phẩm chiếu sáng, trong đời của Bạch Hàn Phong chưa bao giờ hắn nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy.
Nữ yêu tu thấy Bạch Hàn Phong lộ ra thần sắc kinh ngạc, không nhịn được có chút tự đắc. linh thạch khảm trên tường kia không phải là loại bình thường, đều do hắn thâm nhập vào sâu trong cốc mới lấy được, cực kỳ quý hiếm.
Trong động đá này được trang trí quá cầu kỳ, rất nhiều thứ đồ kỳ quái để khắp nơi, các góc động còn trông một số tiên thảo khá kỳ dị.
Nữ yêu tu kêu lên một tiếng quái dị, lập tức có một yêu thú nửa người nửa chim kỳ lạ tiến tới, mang đám người Vô Tướng,, Chu Bằng, Ngô Nhược Lan và Tần Di đi một hướng khác.
Trong địa động này chỉ còn một mình nữ yêu tu và Bạch Hàn Phong, đột nhiên hắn cảm thấy thân thể có thể cử động được.
"Đạo hữu mời ngồi!" nữ yêu tu sau khi giải khai phong ấn cho Bạch Hàn Phong xong thì chỉ một chiếc ghế vô cùng khách khí nói/
Bạch Hàn Phong không nói gì, theo lời ngồi ở phía đối diện với nàng.
"Hắc hắc, đạo hữu không cần sợ hãi, ta tên là Hi Văn, còn chưa biết đạo hữu tên gì?”
Hi Văn nheo nửa con mắt yêu mị, ôn hòa hỏi. "Tại hạ họ Bạch!" Bạch Hàn Phong do dự một chút, chậm rãi nói.
"Ha ha, Thì ra là Bạch đạo hữu. Trong lòng đạo hữu nhất định là đang hoang mang. Tại sao ta còn chua giết đạo hữu.
"Nói như vậy, không biết vãn bối có chổ nào hữu dụng đối với Hi Văn tiền bối không?" Bạch Hàn Phong mới đầu trong lòng phát lạnh, sau lại mạnh mẽ cười hỏi.
"Ngươi bất quá chỉ là Linh Sư trung kỳ thế nhưng lại có thể thu phục được Hắc Linh Lãnh Hỏa, cho nên ta mới mở một góc pháp trận đưa các ngươi đến đây,"
Mị quang trong mắt của Hi Văn chợt lóe, chậm rãi nói.
"mở một góc?" Bạch Hàn Phong ngẩn ra, hóa ra không phải trận pháp sơ hở mà chính là do nữ yêu tu này mở.
"Không sai, “
Bạch Hàn Phong không biết nói gì đành phải im lặng. Hi Văn thấy Bạch Hàn Phong như vậy, thân hình khẽ dựa ra phía sau một chút rồi cười nhẹ một tiếng.
"Đạo hữu không nên lo lắng, ta cũng không quan tâm lắm đến tấm lệnh bài đó của đạo hữu, cái ta quan tâm chính là đạo hữu đối với khống hỏa quả thực nhiều ngàn năm ở trong này, ta không thấy ai có được cả"
Hi Văn không thèm để ý nói. Đối phương không động thủ nguyên do chính là công pháp hỏa thần quyết mà hắn tu luyện. Nghe lời này xong, trên mặt Bạch Hàn Phong lộ vẻ ngạc nhiên, ngoài ý muốn.
Hi Văn nhìn thấy Bạch Hàn Phong giật mình, cũng không nói gì thêm mà hai tay vừa lộn, bạch quang chợt lóe lên. Trên một tay xuất hiện một viên đan dược, từ trên viên đan không ngớt tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đối với đan dược dùng để tăng tiến tu vi, hắn đã phục dụng không biết bao nhiêu rồi. nhưng quả thực viên đan dược trong tay Hi Văn kia, hắn tuyệt đối chưa từng nhìn thấy, tuy mới chỉ nhìn qua thôi, nhưng hắn chắc chắn nếu phục dục vào, hắn một hơi có thể tiến tới Linh Đan sơ kỳ.
Với suy nghĩ đó trong đầu, trên mặt Bạch Hàn Phong lộ ra vẻ chần chờ. Hi Văn hàn quang trong mắt chợt lóe, dường như biết được suy nghĩ của Bạch Hàn Phong, lại nở một nụ cười thiên kiều bá mị.
"Như thế nào! Nếu như Bạch đạo hữu chịu giúp ta một chuyện, không chỉ viên đan dược này, mà tất cả số thảo dược phía trên kia đều là của đạo hữu/ “