Vô Thượng Niết Bàn

Chương 80: Hai đại thế lực




Tất cả đám người xuất hiện trên bình nguyên đều hoặc ngồi hoặc đứng, Hoặc chọn lấy một chỗ khuất khoanh chân thổ nạp, Dường như cánh cổng kia phải đến một thời điểm nhất định mới mở được.

Đến buổi chiều bỗng nhiên có mấy tiếng tiêm minh vang lên, sau đó lam quang lấp lóe vài cái rồi từ bên ngoài có hai người một trước một sau tiến đến. Một vị lão đạo tóc bạc, khuôn mặt hồng hào, vị lão đạo kia thì gầy ốm, ăn mặc như ăn mày, cái nón đan bằng rơm trên đầu đã rách nát cả.

Vừa thấy hai người này, tu sĩ ở đây đều hết sức rung động, đại bộ phận đều lộ ra vẻ kính sợ nhìn về phía hai người này. Xem ra thanh danh của hai người này thực sự không nhỏ!

Nhưng ánh mắt nhìn bọn họ của đám người Bạch Hàn Phong chú ý khi nãy lại cực kỳ bất thiện.

Đặc biệt là lão quái có khuôn mặt trẻ con kia, thần sắc đột nhiên trở nên âm hàn. Mà hai vị cao nhân mới tới khi nhìn thấy đám người kia cũng đồng dạng lộ ra ánh mắt thù địch. Lão đạo kia hừ một tiếng rồi trực tiếp nói:

"Uông Kiệt! miếng bánh nào cũng có mặt các ngươi nhỉ! Xem ra người trong Ma Thần Thiên Sơn của các ngươi đối với việc đi vào Độc Long Cốc lần này nắm chắc thành công nhỉ?"

"Triệu Thiên Hào! đám ngụy quân tử các ngươi có tư cách gì mà nói bổn tọa. lát nữa tốt nhất đừng để bổn tọa gặp các ngươi,." Thần sắc Uông Kiệt âm trầm nói.

"Khặc Khặc, Uông lão ma! Ngươi cũng khá mạnh miệng? ngươi có tư cách đó hay sao!" Không chờ Triệu Thiên Hào kia mở miệng phản kích, trên bầu trời dĩ nhiên truyền đến thanh âm hùng hậu.

Đám người Uông Kiệt vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Hắn lạnh lùng nói.

"Đường San San, Cung chủ của Toái Tinh Cung! "

“ha ha ha "đã hơn một ngàn năm không gặp, bốn người các ngươi coi bộ vẫn phế phẩm như vậy?" Theo thanh âm này, trên bầu trời chợt lóe lên một mảng hào quang rực sáng, chờ hào quang tán đi, trên mặt bình nguyên đã xuất hiện một đội hình khoảng mười người toàn là nữ nhân, xiêm áo trắng muốt tựa như thiên tiên xuất hiện, đám người này không ngờ toàn có cảnh giới Linh Đan Hậu Kỳ, kẻ dẫn đầu là một mỹ phụ xinh đẹp như hoa, bà mặc một bộ xiêm y màu vàng nhạt. trước trán có đồ án hoa mai,

Đây chính là Cung chủ Toái Tinh Cung Đường San San,. Người này vừa ổn định cước bộ, liền liếc mắt nhàn nhạt nhìn hai người Triệu Thiên Hào, mỉm cười, rồi hướng về phía Uông Kiệt, khiến cho người ta cảm giác được khí thế mạnh mẽ.

Uông Kiệt bị đối phương không khách khí liếc nhìn như vậy, sắc mặt trở nên âm trầm, im lặng không nói gì. Điều này làm cho Bạch Hàn Phong kinh hãi, không nhịn được dò xét người này vài lần.

Ngay cả tu sĩ hùng mạnh như bốn kẻ kia mà đối với vị cung chủ này cũng có ý sợ hãi ba phần, thế mới biết Đường San San mạnh mẽ đến mức nào. Bạch Hàn Phong kinh hãi tính toán.

Bây giờ hắn đã nhìn ra được Đường San San, Triệu Thiên Hào và vị ăn mặc rách rưới kia luôn đối đầu với người của Ma Thiên Thần Sươn như nhóm của Uông Kiệt.

Lúc này Bạch Hàn Phong ân thầm căng tai lên lắng nghe cuộc nói chuyện hi vọng có thể biết một chút tình hình trong cốc, chỉ nghe lão già ăn mặc như ăn mày nói:

"Vân Tam Nương, đã lâu không gặp muội"

Giọng của lão già này ôn như vô cùng, thế nhưng đáp lại hắn, lão bà chống gậy bên phía uông kiệt tên là Vân Tam Nương kia chỉ lạnh lùng nói:

“Đường Đại Thiên, người còn dám gọi tên của Lão Nương, nể tình cha ta, ta mới để ngươi sống, ngươi đừng quá phận”

Lão già gọi là Đường Đại Thiên kia vẻ mặt trở nên vặn vẹo, có vẻ đau khổ vô cùng,:

“Ơn ngĩa của Vân bá bá, Đường Đại Thiên này cả đời không dám quên”

Hắn còn chua nói hết Vân Tam nương đã lại ngắt lời hắn:

“Thôi đi, Đường Đại Thiên, lát nữa tốt nhất ngươi đừng gặp ta trong đó, nếu không ta sẽ dùng đầu của ngươi để tế bái phụ thân ta”

Đường Đại Thiên Còn định nói thêm nữa nhưng Đường San San liền ngăn lại, bà liếc về phía Vân Tam Nương rồi nói:

"Không bàn gì về năm xưa. Đó chẳng qua chỉ là đại nghĩa diệt thân, Đường huynh đã tha chết cho ngươi, đó chính là đã rộng lượng, ngươi lại còn dám nói cái gì báo thù. Cha ngươi năm đó gây ra chuyện gì ngươi lại còn không rõ hơn ta hay sao... Chẳng lẽ Vân Tam Nương ngươi không biết phải trái như vậy?"

“ngươi muốn chết”

Vân Tam Nương giơ cao cây gậy chỉ về phía Đường San San,

Nhưng rất nhanh đã bị tên mắt đỏ ngăn lại, hắn dịu giọng nói:

Phu nhân, không đáng, chuyện lớn quan trọng hơn”

Lúc này Triệu Thiên Hào, ở bên ngoài cười khành khạch nói:

“Chậc chậc chậc. Phạm Mộc Thanh, ta thật buốn cho ngươi đây, nhớ năm đó, ngươi chỉ là một tên gia nhân nhỏ mọn, bây giờ ngươi đã bước đến cảnh giới này rồi, vậy mà vận cam tâm làm trâu ngựa cho mụ ta, thật dáng tiếc”

"Chuyện của ta không cần ngươi quản. Ngươi nếu không ngại, ta cũng muốn dùng nắm đấm này luận bàn với Triệu Điện chủ một phen."

"Luận bàn cùng ngươi? Cái này thì quên đi. Ngươi chẳng qua chỉ là người hầu của Vân Tam Nương, còn chưa đủ tư cách,." Triệu Thiên Hào cười ha hả nói, dường như đây là một việc cực kỳ buồn cười.

Phạm Mộc Thanh nghe nói thế, sắc mặt đỏ hồng lên. Sau khi trừng mắt nhìn đối phương liền coi như không có gì..

Lúc này tên cuối cùng bên phía Uông Kiệt, chính là tên đeo qua chuông nhỏ ở hông lên tiếng hắn nhìn về phía Đường San San cười lạnh một tiếng,

“Ba người các ngươi chớ vội vui mừng, cả ba chúng ta đây đều thề chết trung thành với Phu nhân, tuy chúng ta mang tiếng là ma đạo nhưng còn hơn đám người chính đạo nói một đằng làm một nẻo như các ngươi nhiều lắm”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Đường Đại Thiên. Đường Đại Thiên thấy ánh nhìn này thì vô cùng chột dạ,

“Mã Hồng Phong đạo hữa, năm đó ta….”

Lão đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên từ trên không trung truyền đến một trận chấn động ầm ầm, ngay cả tòa mặt đất cũng khẽ rung lên.

Màn này ngoại trừ mấy lão quái Linh Anh kỳ thì tất cả các tu sĩ còn lại đều giật mình, hướng ánh mắt nhìn lên/

Đường San San đưa mắt ngó lên trời, trên mặt lờ mờ xuất hiện một tia vui mừng, Mà trong mắt của Vân Tam Nương hàn quang chợt lóe, sát khí sắc bén chỉ xuất hiện một chút rồi biến mất.

Hai bên đều biết kẻ đến là ngươi nào. Thoáng cái âm thanh chấn động càng lúc càng to, chỉ thấy ở trên trời hiện ra một con quái thú vô cùng to lớn, đầu con quái thú này có một cặp sừng lớn vô cùng, toàn thân nó như thân rắn, được bọc bởi lớp vảy màu bạc, gần cổ nó là một đôi cánh trong suốt,

“Yêu thú cấp mười”

Bạch Hàn Phong vô cùng hoảng sợ, khí tức trên người con yêu thú này còn vượt qua cả Du Du, đủ thấy nó vô cùng cường đại,

Cả đám dưới bình nguyên đều ngước lên nhìn. Trên đầu còn yêu thú là Một quái nhân mặc hoàng kim giáp,. Bay vờn xung quanh hắn là một con linh cầm rất kỳ lạ toàn thân màu xanh như ngọc, từ trên người hắn tiên khi hùng mạnh toát ra, khiến cho kẻ hơi yếu một chút không thể thở được.

Trong ánh mắt kinh hãi của chúng nhân, vị này sau khi thờ ơ liếc qua mọi người phía dưới, ánh mắt liền dừng lại ở một khoảng không, rồi bắt đầu cười ha hả.

"Ra đi, con mẹ ngươi đừng có làm con rùa rút cổ, ngươi không ra, bản nhân sẽ giết hết đám Ma Thiên Thần Sơn bên dưới. hahaha”

Trong ánh mắt của quái nhân nhìn lên không trung đầy vẻ khiêu khích. Lúc này từ trên không trung cũng vang lên một giọng nói vô cùng ôn hòa

"Lôi Đại Cang, ngươi có bản lĩnh cứ giết bọn chúng, bản thái tử tuyệt đối không ngăn cản, nhưng bọn họ chết rồi, ngươi hãy chuẩn bị đối diện với sự thịnh nộ của Ma Thiên Nhai đi”

Từ trên không trung, lại một vầng hào quang nữa tán đi, hiện ra một trung niên toàn thân hắc ám lượn lờ, trước trán có một tiêu ký hết sức kỳ lạ, kẻ này hạ xuống mắt đất, thì Vân Tam Nương và đám ngươi Ma đạo kia đã tiến đến, cung kính hô lớn:

“Bái kiến Thái Tử”

Kẻ được gọi là thái tử này, chỉ khẽ khẽ gật đầu, rồi hắn liếc nhìn Lôi Đại Cang đang đứng trên đầu con yêu thú thập cấp kia, lạnh lùng nói:

“Lôi Đại Cang, đã lâu không gặp, xem ra Vô Nguyên Thần Công của ngươi cũng có chút tiến bộ”

"Hắc, hắc! Không dám, không dám! Tu La Bát Cấm của Dương Khải Kỳ ngươi cũng đâu có dậm chân tại chỗ”

Nhưng lúc này Dương Khải Kỳ không hề để ý đến đám người Lôi Đại Cang, Đường San San nữa, hắn thấp giọng phân phó cho đám người Vân Tam Nương. Thấy vậy Lôi Đại Cang cũng quay ra nói với ba người Triệu Thiên Hào, lúc này cả Triệu Thiên Hào và Vân Tam Nương đều bay đến trước cửa vào Độc Long Cốc rồi đáp xuống,

Vân Tam Nương nói:

“Lão nương năm nay thấy trong người không được khỏe, Triệu Thiên Hào ngươi cứ bắt đầu.

Triệu Thiên Hào không đáp hắn dồn linh lực vào giọng nói bắt đầu cất tiếng:

“Vẫn như những lần trước, nhưng kẻ nào đi theo chúng ta thì đứng sang bên phải,….”

Vân Tam Nương, liền ngắt lời hắn:

“Còn theo chúng ta thì đứng sáng bên trái,”

Nói xong câu này, mụ lại im lặng, liếc mắt nhìn Triệu Thiên Hào,, lão cố gắng kiềm chế để không chửi tục, rồi lão lại nói:

“Cái hay của gia nhập đoàn đội, đó là được các vị cao thủ Nguyên Anh bảo lãnh đến được ngoại cốc, sau đó chúng là sẽ đi tiếp, các ngươi có thể ở ngoại cốc săn tìm tài bảo ở đó”

“Chúng ta cũng có ý như vậy”

Vân Tam Nương lại ngắt lời

“Sao mụ không nói trước đi”

Triệu Thiên Hào nổi giận, Vân Tan Nương vẫn cười nhưng lần này bà không từ chối, bà chống gậy đi lên trước rồi nói:

“Lão thân không nhiều lời như bọn chính đạo, mục đích của lão thân chính là tuyển chọn người gia nhập Ma Thiên Thần Sơn, nếu ai đi theo bên lão thân mà còn sống trở ra sẽ được ma thiên thần sơn thu làm môn đệ,

Phút chốc đám người ngay lập tức chia làm hai nửa, nửa nhiều hơn quyết định đi theo Lôi Đại Cang, số còn lại đi theo Dương Khải Kỳ, chỉ có một số ít người như Bạch Hàn Phong là không chọn bên nào cả./.