Lúc này ở trong phòng trọ, đột nhiên Bạch Hàn Phong mở mắt. Ngay lập tức, phía trên cuộn thẻ tre xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt chui vào mi tâm của Bạch Hàn Phong, hóa thành một luồng tin tức khổng lồ lưu lại trong óc hắn. đây chính là tâm pháp đầy đủ nhất của Luyện Thần Quyết.
Hắn dùng thần thức để đọc trong đầu hắn hiện lên từng chữ.
“- Thân thể có linh hồn chính là thiên đạo an bài, thiếu linh hồn chính là không thể nào sống được, thân thể khuyết khuyết thiếu, muốn để linh hồn mạnh hơn thân thể, cần phải chiếu theo thiên địa, chân đạp thiên không, tâm tựa năm tháng,, thăng hợp khai mở, ra huyền nhập tẫn, phá hủy sinh tử huyền quan.
Từng đạo khẩu quyết xuất hiện trong đầu Bạch Hàn Phong, dưới sự chỉ dẫn của khẩu quyết, một suy ra ba, hắn nhanh chóng tự mình vận chuyển lại pháp quyết.
Dựa theo khẩu quyết vận chuyển, Bạch Hàn Phong cũng cảm giác được trong cơ thể mình có một luồng sức manh kỳ lạ, chậm rãi di động.
theo khẩu quyết ghi bên trong, Bạch Hàn Phong lập tức dùng sử dụng pháp quyết dẫn dắt luồng năng lượng này vào kinh mạch, từ kinh mạch nó chuyển vào đan điền. rồi lại từ đan điền chuyển vào kinh mạch, Dòng nhiệt nóng theo kinh mạch tiến vào trong Đan Điền Khí Hải, rồi ôn hòa tiến vào trong đầu hắn, khiến đại não thư thái dị thường.
Thời gian dần trôi qua, cỗ năng lượng này tuần tự tiến vào theo một hướng định sẵn như vậy, lưu chuyển vô cùng, hắn có thể cảm thấy linh hồn của hắn trở nên mạnh một chút, Bạch Hàn Phong cảm giác được kinh mạch toàn thân của mình mở rộng thêm không ít, linh hồn lớn lên đại não của hắn cũng theo đó trở nên đau đớn, nhưng chỉ chốc lát sau một cảm giác thư thái không nói nên lời lan tỏa khắp toàn thân.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bạch Hàn Phong này từ từ tỉnh lại, thoát khỏi cái cảm giác thư thái đó, Bạch Hàn Phong ngừng vận hành khẩu quyết, một ngụm trọc khí từ Đan Điền và Khí Hải theo ra ngoài, thân thể hắn cảm thấy thay đổi rõ rệt, điều này khiến bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.
Lúc này, Bạch Hàn Phong cảm nhận trong cơ thể mình, dòng khí đang lưu chuyển trong Đan Điền cùng Khí Hải của mình chỉ có thể dùng hai chữ tinh thuần để hình dung. Trong đầu, Bạch Hàn Phong có cảm nhận rõ ràng hơn một chút, loại cảm giác này vô cùng huyền diệu, dường như tất cả giác quan của hắn đều trở nên tinh tường.
Bạch Hàn Phong khoanh chân ngồi trên giường hai tay lồng vào nhau, tạo thành một thủ ấn trước người, tĩnh tâm, hai mắt nhắm lại, lại bắt đầu luyện hóa. Sau một lát, hai mắt Bạch Hàn Phong nhắm nghiền, hô hấp trở nên vững vàng. Luyện Thần Quyết này quả thực thần diệu.
Quanh thân Bạch Hàn Phong, từ lỗ chân lông trên người hắn chậm rãi tản ra sương mù trắng, cảm giác lúc nóng lúc lạnh thật huyền diệu. Thời gian tiếp tục trôi qua, ước chừng là bốn canh giờ sau, sương mù quanh thân Bạch Hàn Phong nồng đậm đến mức che kín cả cơ thể.
Trong cơ thể Bạch Hàn Phong lúc này, hắn cảm nhận được Đan Điền nhỏ của mình như một khối cầu được thổi đầy khí mà bành trướng ra, đồng thời một dòng khí ôn hòa không ngừng chảy trong đầu.
Cảm giác được biến hóa trong cơ thể, Trong lòng Bạch Hàn Phong mừng thầm, tiếp tục ngưng khí, giữ vững trạng thái tu luyện tốt nhất, điều hòa linh khí. năng lượng, theo các đường kinh mạch thẩm thấu vào da thịt giúp hắn rèn linh hồn. Điều này làm cho Bạch Hàn Phong cảm thấy cực kì khoan khoái.
Trong lòng Bạch Hàn Phong cũng vô cùng vui mứng, hắn cảm thấy lựa chọn luyện thần quyết này là chính xác vô cùng,. Giả sử như bây giờ mình có đủ thực lực, thì không ai có thể làm khó mình đi tìm kiếm đan dược cho du du, nếu như lúc trước có thực lực, du du cũng không lâm vào hôn mê như vậy,.
Thời gian tiếp tục trôi qua, quanh thân Bạch Hàn Phong đột nhiên xuất hiện 1 cỗ khí tức huyền ảo. Cỗ khí tức xuất hiện xung quanh người Bạch Hàn Phong tạo nên một lớp linh khi vô hình. Bây giờ Bạch Hàn Phong tựa như đắm chìm tại vào một trạng thái huyền diệu.
Dòng dòng khí này lưu chuyển khắp người hắn rồi dừng lại, sau đó tiêu tán thu hồi vào trong cơ thể, đồng thời, quanh thân Bạch Hàn Phong xuất hiện một cỗ khí thế, toàn bộ cơ thể của hắn có vẻ mạnh hơn rất nhiều.
Bất chợt hắn như cảm giác được điều gì, khí tức trên người nhanh chóng thu lại, hắn từ trên giường nhảy xuống nhanh chóng thu liễm khí tức. im lặng ngó ra ngoài cửa sổ, phía xa xa cách đó chừng hai lâu có Hai đạo linh khí từ đàng xa chân trời bay vút mà đến, nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà đối diện,
Kẻ vừa đến là hai nam từ, toàn thân mặc đầu bào màu trắng, kẻ bên phải râu tóc bạc phơ, còn kẻ bên trái thì l;ại quá trẻ tuổi,. nhìn qua thực có chút quái dị. Bạch Hàn Phong lặng lẽ đưa mắt đánh giá, Hai người không hề có ý ẩn núp tu vị, chính là Linh Đan kỳ, đêm hôm khuya khoắt hai kẻ này đến đây làm cái gì,
Nam tử trẻ tuổi lên tiếng nói:
"Phùng sư huynh. Lẽ nào kẻ chúng ta tìm ở chỗ này sao?"
Lão già râu dài kia gật đầu:
"Không sai, “
"Hừ, tưởng chạy đến nơi heo hút này là có thể thoát khỏi chúng ta hay sao."
Nam tử trẻ tuổi nhíu mày nói, ngữ khí đầy vẻ khinh thường.
"La sư đệ không nên khinh địch, tu vi của Trần Xuân Cương dù không bằng chúng ta nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu”
.Lão giả có vẻ lão luyện thành thục, ôn hòa mở miệng.
"Sư huynh không cần đa tâm. Trần tiểu nhi này sư đệ biết rõ lắm, lần này hắn dám ăn trộm đam phương của bản môn chính là muốn tìm đường chết”
"Sư đệ!" Trên mặt lão giả có chút không hài lòng: "tự tin là tốt nhưng đừng nên tự kiêu, chẳng phải sư phụ đã dạy chúng ta thế hay sao"
"Sư ca thứ lỗi, lần sau tiểu đệ nhất định chú ý." La Thông thấy lão giả tức giận vội vàng xin lỗi, hiển nhiên là vô cùng kính trọng lão già
"Được rồi" Lão giả lắc đầu rồi có chút suy nghĩ mở miệng:
"Lại nói sự tình ăn trộm đan phương này có chút kì lạ, sư đệ có để ý không, rõ là Trần sư đệ có thể lấy được đan dược mà thần không biết quỷ không hay, tại sao lại còn phải ăn trộm đan phương làm cái gì. Hơn nữa xem xong chép lại một bản không được hay sao, lại cầm chiếc ngọc giản đó ra khỏi sơn cốc”
"Là do hắn dịnh hủy căn cơ của môn phái chăng?" Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ vẻ suy đoán.
"Cũng có khả năng, nhưng từ nhỏ Trần sư đệ đã lớn lên trong môn, ta chưa hề thấy hắn ra ngoài bao giờ thì làm sao lại phản bội môn phái?"
"Điều này......" Nam tử trẻ tuổi khẽ nhíu đôi mi, trầm ngâm một lúc rồi buồn bực mở miệng: "Muốn biết rõ thì chỉ cần bắt lấy hắn là được..."
"Không thể." Chỉ thấy lão giả không chút nghĩ ngợi lập tức lắc đầu: "Hiện tại chúng ta chưa chắc chắn về Trần Sư đệ. Tốt nhất là chờ thêm một lát, tiếp viện cũng sắp đến rồi”
"Vì sao, hai chúng ta thừa khả….?"
Lão già liền ngắt lời:
"Sư đệ ngươi chẳng lẽ quên làm thế nào Trần sư đệ thoát khỏi bách thảo cốc không. Sư đệ đủ tự tin chống lại chiêu đó của trần sư đệ”
"Nhưng..." Nam tử trẻ tuổi chỉ ấp úng được một câu, vẻ mặt đã nhụt chí thấy rõ. Hắn nhớ lại khi đại chiến ở trong nôi cốc, chiêu cuối cùng của Trần Xuân Cương quả thực quá mức man rợ, hắn không dám chắc rằng mình chống lại được.
Trên mặt lão giả cũng lộ chút uể oải: "Hành sự lần này môn phái giao cho chúng ta, tuy nói là có lợi ích nhưng thật là được không bù mất. "./.