Đây là ai.
Ngụy Yên run run hỏi, nàng cảm thấy ở đây có một cái xác khô héo không hề tầm thường chút nào. Bạch Hàn Phong không trả lời, hắn tiến lại gần hơn nhìn kỹ cái xác, đây là một nam tử, tuổi tác thì rất kho mà xác định, cái xác này mặc một cái đạo bào màu đen, trên bả vai có thêu một con rồng ba đầu cực kỳ sống động, cái xác này bị treo lơ lửng trên cột đá, bí văn trên cột đá dường như đôi lúc lại sáng lên, Bạch Hàn Phong có cảm giác nó đang hút sinh lực, máu huyết từ cái xác,
Bất chợt dường như Bạch Hàn Phong đã xúc động đến nơi nào của cấm chế, cây cột đá đột ngột sáng lên, Bạch Hàn Phong và Ngụy Yên có thể nhìn rõ máu từ cái xác kia đi vào trong cây cột rồi tiến thẳng xuống đất.
Khi cây cột đá sáng lên, cái xác tưởng chừng như đã chết kia, bất chợt mở mắt phát ra tiếng gào thê lương, có vẻ như vô cùng đau đớn, bất chợt nó nhìn thấy hai người Bạch Hàn Phong, nó liền cố gắng mở miệng,
“Cứu ta”
Ngụy Yên kiềm chế nổi sợ hãi trong lòng lại rồi hỏi:
" Nhà ngươi là người hay là quỷ?"
Xác khô nghĩ ngợi một lát
"Người? Quỷ? Các ngươi nói thử xem!, ta cũng không biết ta là cái gì nữa rồi"
Quái ảnh cười âm u, trong lời nói tràn đầy ý tuyệt vọng. thế nhưng ngay lúc này Bạch Hàn Phong không nói lời nào, đột nhiên từ trong tay lãnh nguyệt xuất ra Vô số đao mang trộn lẫn hỏa diễm cuồn cuộn phóng đến xác khô, hung hăng tấn công đối phương.
Xác khô thấy vậy liền trong mũi liền hừ lạnh khinh thường một tiếng.
" Điêu trùng tiểu kỹ, các ngươi không phải đối thủ của bổn tọa!"
Lời vừa nói xong, hai tay của bóng xanh cất lên, hắc khí trên người trong phút chốc ngưng tụ lại, tiếp theo hai âm thanh "Phốc" "Phốc" truyền đến.
Luồng hắc khí từ hai tay xuất ra bay lên hoá thành hai con hắc long một sừng, phóng vào trong đám hỏa diễm bắt đầu thôn phệ. Hai cái mồm to tướng như chậu máu ngoác ra liền có vài đạo đao mang bị hút vào trong. Bạch Hàn Phong thấy vậy thì ngay lập tức thồi lãnh nguyệt, mười ngón tay của hắn co lại, mười đạo Hỏa Thần Chỉ ngay lập tức được phóng ra, dưới Hỏa Thần Nộ gia trì, hơi nóng khiến cho không gian vặn vẹo,
Xác khô nhếch mép cười, Sau đó hai tay hắn nắm lại thành quyền chập lại, u hỏa xanh biếc ngùn ngụt bốc lên, sau đó thân hình chợt lóe, trực diện nghêng đón Hỏa thần chỉ, mạnh mẽ xuất ra một quyền. Khi Bạch Hàn Phong đang vô cùng kinh ngạc vì đối phương cũng là một kẻ khống hóa, mang trong mình dị hỏa thì phía sau hắn đột nhiên vang lên một âm thanh trầm đục,
"Bất hảo!"
Cơ hồ cùng lúc Bạch Hàn Phong hiểu rõ chính mình bị mắc lừa liền vội vàng quay đầu lại, không kịp suy nghĩ phóng xuất ra cương khí hộ thân đồng thời lãnh nguyệt chắn trước người, vô số đao mang quay tít xung quanh hắn, hình thành nên một tầng phòng hộ,
Quả nhiên trong nháy mắt khi hắn quay đầu lại, đoa mang của hắn đã chặn được một luồng khí đen công đến, Mồ hôi lạnh của Bạch Hàn Phong túa ra. Hắn thiếu chút nữa đã để đối phương đắc thủ.
"Tâm tư cẩn mật, làm việc kín kẽ, lại mang trong mình dị hỏa, hắc hắc, ngươi có vẻ thích hợp thay ta trấn giữ chỗ này”
Lúc này Xác khô phát ra âm thanh ngạc nhiên, có vẻ khó tin. Trong giọng này lại mang theo mấy phần thích thú,
Bạch Hàn Phong cười lạnh một tiếng, đang muốn châm biếm đối phương vài câu thì bỗng nhiên cảm giác được trong không khí bên cạnh mình có một luồng ba động dị thường truyền đến.
Ngay lập tức Bạch Hàn Phong biến mất khỏi chỗ đứng, thế nhưng mục tiêu chính của xác khô lúc này không phải là Bạch Hàn Phong, một luồng hắc khi từ mũi xác khô đi ra, hướng thẳng đến Ngụy Yên/
"Ngụy Yên" Bạch Hàn Phong kinh sợ quát to một tiếng. nhưng đã không còn kịp Đạo hắc khí cũng đã nhập vào trong Ngụy Yên. Bạch Hàn Phong lùi lại mấy bước, một bên móc ra mấy chục là phù cầm trên tay, một bên nhìn trừng trừng "Ngụy Yên" phía đối diện.
Lúc này cặp mắt đỏ như máu của "Ngụy Yên" từ từ mở ra. Bạch Hàn Phong lập tức lôi ra một lá phù màu lam ném tới, trước hắn và Ngụy yên xuất hiện một cái bình chướng dày, ngăn cách hai bên,
Bạch Hàn Phong hạ quyết tâm sẽ dùng hỏa thần nộ để chiến đấu đến cùng, dù sao có quay trở lại thì cũng không chắc thoạt được con Ly Miêu đuổi giết, trong tay hắn cũng không có nhiều Hồng Linh Hoa như vậy. Thật lòng mà nói, từ lúc theo đuổi việc tu tiên tới nay, đây chính là lần kinh hãi nhất mà hắn gặp phải. mặc dù thường xuyên bị truy sát, nhưng chưa bao giờ hắn gặp đối thủ quỷ dị như vậy. Nếu không phải thần thức của hắn cường đại và phản ứng nhanh lẹ hơn xa tu sĩ bình thường thì vừa rồi chắc chắn hắn đã chết không thể nghi ngờ.
"Mặc kệ ngươi thi triển thủ đoạn gì, hôm nay chính là ngày chết của ngươi?" Giọng khàn khàn Ngụy Yên vang lên, trên mặt tràn đầy vẻ châm biếm khi nhìn đến bức bình chướng do phù lục của Bạch Hàn Phong tạo ra,
" Rốt cục ngươi là ai?"
Nghe thấy Bạch Hàn Phong hỏi, Xác khô kia lúc này đã nhập vào ngụy yên cười ha hả:
“Ngươi sắp chết, biết nhiều như vậy để làm gì, nhưng mà thôi, dù sao mấy ngàn năm nay cũng không có ai đi vào đây, ngươi cứ chờ đấy, để ta hoàn toàn làm chủ thân thể này rồi sẽ kể cho ngươi nghe một phen cố sự”
Vừa dứt lời Ngụy yên đã vung tay làm ra một cấm chế, nó nhanh chóng bao phủ cây cầu đá phía sau, lúc này Bạch hàn Phong muốn chạy lên cầu đá là không thể, làm xong đâu đó, quái nhân bắt đầu nội thị xem xét cơ thể của Ngụy Yên. Hắn không ngừng gật đầu:
“Rất khá, thân nữ tử nhưng lại là thể tu, hơn nữa cảnh giới vừa đúng lúc, ủa, sao thần hồn của cỗ thân thể này vẫn còn ở đây”
Đang khi xem xét thân thể, Quái nhân chợt kinh ngạc, khi đoạt xá hắn rõ ràng đã thôn phệ linh hôn của Ngụy Yên, không có lý nào lại như vậy, nhưng lúc này ở trong não hải Ngụy Yên, rõ là có một linh hồn đang ngồi xếp bằng ở đó nhìn quái nhân, xung quanh linh hồn kia của một dải lụa đỏ không ngừng bay lượn, quái nhân nhận ra chính dải lụa đó đang bảo vệ linh hồn của Ngụy yên,
Thế nhưng lúc này một sự lạ lùng xảy ra, linh hồn Ngụy yên đang ngồi đó bất chợt mở mắt, từ dải lụa đỏ một luồng sức mạnh cực lớn, tỏa ra, Xác khô cảm thấy tâm thần mình như tan ra thành nước:
“Trong cơ thể có phong ấn sức mạnh’
Hắn kinh hoảng kêu lên, nhanh chóng bỏ chạy, thế nhưng luồng sức mạnh trong người Ngụy Yên cực kỳ bá đạo, Xác khô kia chưa kịp làm gì thì đã bị nó đẩy bật ra khỏi cơ thể ngụy yên,
Khục Khục,
Ngay khi tàn hồn bị đẩy ra khỏi cơ thể Ngụy Yên, từ phía bên kia bình chướng Bạch Hàn Phong nhìn thấy một màn kỳ lạ, Ngụy Yên dường như bị một thế lực khác điều khiển, chỉ thấy nàng lơ lửng trên không trung, một dải lụa đỏ bay lượn xung quanh người nàng, trên trán nàng xuất hiện một đồ đằng phức tạp, nàng há miệng nói:
“Ngươi cũng dám làm tổn thương hậu duệ của ta”
“Tiền bối tha mạng”
Linh hồn của xác khô kia kinh hoảng van xin, uy áp từ Ngụy Yên phát ra khiến hắn khiếp sợ, chỉ một ý niệm cũng đủ làm hắn tan thành tro bụi, lực lượng đang điều khiển thân thể ngụy yên lúc này không trả lời mà giờ một ngón tay ra, điểm vào trán tàn hồn, nó nhanh chóng tan vỡ đến một mảnh cũng không còn sót lại, chưa dừng lại ở đó, cái trụ đá kia cũng bị sức mạnh kia đánh gãy, vô số luồng hắc khí từ trụ đá thoát ra, gào thét tiến đến ngụy yên, nhưng đều bị nàng thôn phệ, cái xác khô bị phong ấn trên trụ đá cũng theo đó bốc cháy.