Vô Thượng Luân Hồi

Chương 989-990




Chương 989:


Đã là sư phụ thì cô ta hoàn thành tốt trách nhiệm của một sư phụ.

Đêm nay trăng thanh gió mát, rất thích hợp cho việc truyền thụ tâm đắc, còn chính thức truyền thụ võ đạo thì để sau tỷ thí tân tông hẵng nói.

Đây cũng là quy tắc từ xưa đến nay, trong vòng nửa tháng, hai đồ nhi có thể tùy ý sắp xếp.

Mục Thanh Hàn tĩnh tâm lắng nghe, không bỏ sót một câu nào.

Nhìn sang Triệu Bân, mặc dù hắn nghe rất nghiêm túc nhưng trong lòng cũng bị phân tâm.

Hắn vừa nghe Vân Yên giảng giải vừa âm thầm lĩnh ngộ bí thuật, bước Phong Thần hay Diễn Thiên Võ quyết cũng được, dù sao cũng không nhàn rỗi.

Tầm ba canh giờ sau, Vân Yên mới đứng dậy.

Mục Thanh Hàn yên tĩnh ngồi rất lâu, có lẽ lĩnh ngộ khá nhiều.

Triệu Bân không quấy rầy, trốn về phòng, khóa cửa lại.

Xong rồi hắn còn kéo rèm cửa sổ, nhìn thế nào cũng giống như đang phòng trộm.

Nói chính xác thì đang đề phòng sư phụ.


Mộng du trong thời gian dài vì công pháp không phải là thói quen tốt.

Mộng du không đáng sợ, hắn chỉ sợ Vân Yên lại chưởng mình một phát trong lúc bị mộng du.

Đóng chặt cửa sổ rồi hắn mới lấy sơ đồ kết cấu cường nỏ ra.

Đêm nay hắn muốn thử chế tạo một cái cường nỏ, xe nỏ có cường nỏ không phải chiến mâu bình thường, nó được tạo nên từ rất nhiều phụ kiện nhỏ, cơ quan trong đó cũng cần phối hợp nhiều linh kiện khác.

Hắn lấy một miếng sắt, dùng sấm sét bọc lấy, luyện ra tinh túy.

Sau đó tiện tay dùng sấm sét để mài từng chút.

Hắn có võ hồn, chân nguyên dồi dào, thêm cả luyện khí thuật, mọi thứ đều đâu ra đấy.

Dưới ánh trăng, từng món linh kiện nhỏ được tạo ra, bất kể là kích cỡ hay hình dáng, thậm chí từng đường rãnh nhỏ, chúng đều được rèn rất tinh xảo.

Đến nửa đêm, hắn mới thu sấm sét lại.

Hắn đã làm được hơn một trăm món linh kiện dùng để tạo ra cường nỏ.

Uống một hớp rượu, Triệu Bân lại tiếp tục bận rộn, lắp ráp các linh kiện thành một một chiến mâu, đúng hơn là một chiếc cường nỏ – loại cường nỏ kết hợp với xe nỏ.

Sau đó hắn mới lắp từng cây kim tẩm độc vào trong, đây là một cơ quan trong nỏ, nhìn từ bên ngoài rất khó để nhìn ra mánh khóe bên trong.

Sau khi lắp hết toàn bộ một cân kim độc vào, hắn mới dán bùa nổ khắp nơi trên cường nỏ.

Mấy lá bùa nổ này sẽ không tiêu tốn chân nguyên của hắn.

Bởi vì, trong nỏ có một khối nguyên thạch, nó chứa đựng chân nguyên thúc đẩy bùa nổ bùng nổ.

Nguyên thạch đó là chân nguyên dạng rắn, có thể mua ở bất kỳ cửa hàng nào.

Nếu không muốn tốn tiền mua cũng có thể tự mình ngưng kết thành, chỉ là tốn thời gian và chân nguyên thôi.

Lúc này một cường nỏ mới xem như hoàn thành.

Nhìn từ bên ngoài nó chẳng khác gì cây giáo chiến bình thường cả.

Nhưng thật ra có rất nhiều chi tiết nhỏ phức tạp trong nỏ, chẳng hạn như cơ quan bên trong, kim châm tẩm độc hay là nguyên thạch chân nguyên dạng rắn, bất kể chỗ nào cũng đều làm rất tinh xảo.

Không thể không nói, chúng tốn rất nhiều thời gian.

Nhưng đây là chiếc cường nỏ đầu tiên, tất nhiên là sẽ tốn thời gian.

Sau đó sẽ không phiền phức như thế nữa, hắn có thể tạo ra rất nhiều phân thân, mỗi phân thân tập trung vào việc làm linh kiện, còn bản tôn của hắn chỉ phụ trách lắp vào là xong.

Người nhiều thì dễ làm hơn, tu vi được cải thiện, hắn có thể tạo ra càng nhiều phân thân, như thế nhân lực cũng đủ.


Chương 990:

Trong đêm, Triệu Bân cất cường nỏ đi, lẻn ra khỏi lầu các.

Lần đầu tiên chế tạo cường nỏ nên hắn phải thử uy lực của nó thế nào nhưng không thể thử ở Thiên Tông được. Nửa đêm nửa hôm tạo ra động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ bị người ta mắng chết, phải ra ngoài Thiên Tông, tìm một nơi không có người để thử nghiệm.

Vừa bước ra khỏi gác xép thì hắn nhìn thấy một bóng người đang đi dạo trong rừng trúc.

Nhìn kỹ lại, đó chẳng phải là Vân Yên sao?

Nhìn đi! Trong đêm khuya thanh vắng, sư phụ của hắn không chịu yên phận, bị mộng du lại chạy ra ngoài, hắn khóa trái cửa sổ đúng là điều rất cần thiết. Đến chỗ cô ta đi lòng vòng cũng chẳng sao, hắn chỉ sợ Vân Yên phát điên trong trạng thái mộng du.

Triệu Bân không đến quấy nhiễu, lén lút ra khỏi Đỉnh Tử Trúc, cũng lẻn ra Thiên Tông.

Bên ngoài Thiên Tông có rất nhiều rừng cây.

Hắn tìm một ngọn núi nhỏ, lấy xe nỏ ra.

Hai xe nỏ này là do tướng quân Huyền Giáp làm ra khi biên quan báo nguy. Hắn từng tháo rời các bộ phận ra nhiều lần để nghiên cứu, bây giờ lại lắp vào để thử nghiệm uy lực của cường nỏ.

Sau đó hắn rút cường nỏ ra lắp vào.

Hắn điều chỉnh phương hướng, ngắm vào đỉnh núi nhỏ phía đối diện.

Khoảng cách như vậy vừa với tầm bắn của cường nỏ.

Bùm!

Một tiếng bùm vang lên, cường nỏ mạnh mẽ bắn ra, tốc độ nhanh như chớp.

Sau đó lại một tiếng ầm, đỉnh núi nhỏ đang đứng thẳng tắp đó bị cường nỏ bắn trúng, lập tức sụp xuống, đất đá văng tứ tung.

“Khá lắm”.

Ánh mắt Triệu Bân lóe lên tia sáng, lực sát thương của cường nỏ chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.

Nhưng nếu so với cường nỏ dùng trên chiến trường thì uy lực của cái hắn tạo ra còn kém xa, nguyên nhân là do cấp bậc bùa nổ quá thấp, nếu cấp bậc cao hơn thì ngọn núi nhỏ đó có thể bị nổ một nửa.

Dù nói thế nào thì cuộc thử nghiệm đầu tiên vẫn rất thành công.

Nếu được thì sau này hắn sẽ chế tạo ra số lượng lớn, còn việc rèn xe nỏ thì sẽ cải tiến dần. Xe nỏ thể so với cường nỏ, càng khó càng phức tạp hơn cường nỏ nhiều, chỉ linh kiện nhỏ thôi cũng phải hơn hàng ngàn món, hơn nữa vật liệu cần dùng như sắt cũng yêu cầu rất khắt khe. Nếu cắt giảm bớt vật liệu thì uy lực sẽ bị giảm đi rất nhiều.

“Về thôi!”, Triệu Bân khẽ cười, sau đó cất xe nỏ vào chiếc nhẫn ma thuật.

Khoảnh khắc xoay người lại dường như có một luồng sáng làm hắn chói mắt.

“Gì thế?”

Triệu Bân vô thức đưa mắt nhìn đỉnh núi nhỏ vừa bị nổ đó.

Ánh sáng lúc nãy đó phát ra từ bên đó.

Không nghĩ nhiều, Triệu Bân nhảy xuống khỏi đỉnh núi nhỏ rồi chạy thẳng đến ngọn núi đối diện.