Chương 979:
Khi hắn vào thì Tàng Kinh Các không có một bóng người.
Chỉ có một trưởng lão nằm sấp xuống ngủ ngon lành, tiếng ngáy như sấm.
Trưởng lão này hắn có biết vì hôm qua gặp được dưới chân núi, tên là Nhạc Huyền Sơn, cũng là thế hệ Chúc Huyền, người Thiên Tông gọi là Huyền Sơn lão đạo, chờ mấy ngày, cuối cùng vẫn chưa thu nhận được đồ đệ nào.
Thế cũng tốt, chẳng cần phải dốc lòng dốc sức lo lắng cho đồ đệ.
“Trưởng lão”.
Triệu Bân tiến tới, khẽ gọi.
Nhạc Huyền Sơn mở mắt nhìn, thấy đó là Triệu Bân thì lập tức nhướng mày, một ngày dài không thấy đệ tử nào đến, người đầu tiên tới lại là cái tên đi cửa sau đó, hôm qua còn bị đá vào như quả bóng.
“Chỉ được xem dưới tầng một”.
Nhạc Huyền Sơn tùy tiện nói, lại nằm sấp người xuống ngủ say.
Triệu Bân cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng bước vào, tầng một cực kỳ rộng lớn, rất nhiều giá sách xếp thành hàng dài, chất đầy sách, cũng có rất nhiều sách cổ, phần lớn đều phủ một lớp tro bụi.
Hắn vừa đi vừa nhìn ngắm, tìm kiếm một vài thứ có liên quan đến huyết mạch.
Thỉnh thoảng hắn cũng dừng chân lại vài lần, tiện tay lấy một quyển sách mở ra, đúng như lời Mục Thanh Hàn nói, có rất nhiều thứ mới mẻ, là thứ người ngoài kia không thể đọc được, chẳng hạn như các thế lực lớn ẩn sâu trong Đại Hạ.
Đến giá sách trong góc khuất cuối cùng hắn mới dừng lại.
Trên đó có một bộ sách được dán nhãn huyết mạch, hắn giơ tay lên lấy, vội vã xem, trong đó có ghi rất nhiều loại huyết mạch, chẳng hạn như thể Thiên Linh, bên trong có rất nhiều thông tin, các huyết mạch di truyền khác, bao gồm nguồn gốc và các nhánh đều được giải thích cực kỳ chi tiết, xem đến quyển cuối cùng mới là cuốn viết về thức tỉnh huyết mạch.
Cũng giống lời Vương Trác nói, thức tỉnh huyết mạnh là cơ duyên và cũng là kiếp nạn, vượt qua được chính là tạo hóa, không thể vượt qua được thì sẽ là kiếp nạn, có rất nhiều di chứng, chẳng hạn như mất trí nhớ, chẳng hạn như ngủ say, chẳng hạn như thành người thực vật, chẳng hạn như chôn thây ở đâu đó.
Liễu Tâm Như vẫn còn may mắn, ít nhất vẫn còn sống, không biết có bao nhiêu người ngoài kia thức tỉnh huyết mạch, sau đó lên đường xuống suối vàng, hắn nhìn thấy mấy chữ Tuệ Tâm Châu trong sách, ngoài ra còn có đan Tỉnh Thần, chứng tỏ rằng Vương Trác không lừa hắn.
Đây đã là cuối quyển sách rồi, không biết ngoài hai cách này ra còn cách nào khác để cứu giúp nữa hay không, nếu đan Tỉnh Thần vô dụng thì hắn thật sự không biết phải cứu người bằng cách nào.
Hả?
Đang ngước lên thì hắn chợt cảm nhận thấy chồi tạo hóa run lên, khiến hắn ngước lên nhìn theo bản năng, ánh mắt còn sáng rỡ lên, chồi tạo hóa không hay run lên như thế, một khi nó đã run thì chắc chắn sẽ có bảo bối.
Hắn đặt quyển sách xuống, đi tới chỗ giá sách bên kia, cho đến khi đứng trước cầu thang nối giữa lầu một và lầu hai mới dừng lại, chồi tạo hóa run mạnh hơn nhiều, chứng tỏ bảo vật không biết tên đó đang ở trên tầng hai, cũng có thể là tầng ba.
Nhưng hắn lại không thể lên được.
Cầu thang lên tầng hai có cấm chú, có giấy thông hành mới được lên.
Hắn đứng đó nhìn rất lâu, trong Tàng Kinh Cá toàn sách là sách cũng như sách cổ, chồi tạo hóa có thể xem trọng thứ gì, hắn không đủ tư cách lên nên tất nhiên cũng không biết đó là gì, nhưng hẳn là bất phàm.
“Vị sư đệ này, trùng hợp quá!”
Có lẽ đang xem quá mê mẩn nên Triệu Bân không phát hiện đằng sau có thêm một người.
Chương 980:
Đó là U Lan, cô ta cũng đến Tàng Kinh Các, hắn quay đầu lại thì trông thấy U Lan cầm một quyển sách lật xem, cũng liên quan đến huyết mạch, mỗi lần trăng tròn cô ta lại phát tác, có lẽ đang tìm cách chữa trị.
“Cũng khá là trùng hợp”.
Triệu Bân cười, lại nhẹ nhàng đi ra cửa.
Đúng lúc Huyền Sơn lão đạo mở mắt, chính xác là duỗi người, xong việc bèn ôm bầu rượu rót thẳng vào miệng.
“Trưởng lão, ta có thể lên lầu hai xem thử một chút không?”, Triệu Bân cười nói.
“Ngươi vẫn chưa có tư cách đó đâu”, Huyền Sơn lão đạo lau rượu dính lên khóe miệng: “Vào Thiên Tông ít nhất ba năm mới có thể lên lầu hai, hoặc là ngươi có thể đánh vào mười thứ hạng đầu trong tỷ thí tân tông”.
Triệu Bân cười gượng, nói thế thì còn phải chờ thêm nửa tháng!
“Lão Nhạc à, chào buổi sáng ha”.
Đang nói thì có một người mang theo bầu rượu bước vào.
Đó là một thanh niên áo vải, ăn mặc cực kỳ lôi thôi, cái kiểu ngả ngớn không gì có thể kiềm chế được đó đập vào mắt.
Điểm này thì khá giống với Lâm Tà, xét về vẻ ngoài thì còn tuấn tú điển trai hơn Lâm Tà khá nhiều.
Vấn đề là hắn ta lại chẻ tóc thành hai mái, trông cứ như mấy tên phản quốc.
Nhưng mà! Hắn ta không hề đơn giản, rõ ràng là một cảnh giới Huyền Dương tầng thứ năm, không biết tu luyện công pháp gì, quanh người có thứ khí huyền dị quẩn quanh, Triệu Bân nhìn vài lần vẫn không biết nó xuất phát từ đâu.
“Tô Vũ, cũng khá lâu rồi không thấy ngươi đến đây”, Huyền Sơn lão đạo ngáp một cái.
“Ra ngoài thăm thú, suýt chút nữa bị người ta đánh chết”, Tô Vũ nói xong bèn đi thẳng sang bên kia, đi được vài bước lại vòng ngược trở về, quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới: “Ngươi… Là cái tên đi cửa sau vào đây đấy hả!”
“Là ta”, Triệu Bân tự sờ chóp mũi.
Ba chữ “đi cửa sau” đó, mới có nửa ngày mà hắn đã nghe đâu đó mấy trăm lần.
Tất cả những người trông thấy hắn đều lôi ra nói một lần.
Có vẻ “đi cửa sau” đã thành cái nhãn được dán cho hắn, đi đâu cũng không thể bỏ được.
“Nghe nói ngươi vừa mới khiêu chiến với Sở Vô Sương ở đình Ngọc Tâm đúng không”, Tô Vũ cười nói.
“Khiêu chiến Sở Vô Sương?”
Huyền Sơn lão đạo cũng nhướng mày, ngủ cả buổi trời nên ông ta không biết chuyện ở đình Ngọc Tâm, bây giờ biết rồi lại bất giác liếc nhìn Triệu Bân, thằng ranh này, tu vi không cao mấy mà đầu óc cũng không được bình thường ha! Còn chọn cho mình đối thủ mạnh nhất cơ.
Triệu Bân lại cười tự giễu.
Xem đi! Một khi chuyện đó được lan truyền thì chẳng khác gì mọc cánh, e là bây giờ đã bay khắp Thiên Tông, và hắn cũng đã thành người nổi tiếng: Đệ tử đi cửa sau, đã thế còn không biết trời cao đất rộng.
“Ta vẫn chưa được thấy Tử Ngọc bao giờ, cho ta xem thử đi!”
Tô Vũ xoa tay, cười ha ha.
Triệu Bân không từ chối, hắn lấy Tử Ngọc ra, nó vẫn còn ngọn lửa đỏ rực.
“Đây là ngọc của nữ soái hả?”
Tô Vũ cầm lấy theo bản năng, lật qua lật lại nhìn một lúc lâu.
Nhìn một lát, hắn ta còn giơ lên mũi ngửi ngửi.
“Ừm, thơm thật”.
Tên đó cười hơi đáng khinh, nó vẫn còn vương mùi hương nữ tính của nữ soái.
“Thơm hả?”
Huyền Sơn lão đạo giành lấy.
Ông ta cũng ngửi ngửi như con chó Nhật, ngửi tới ngửi lui, thiếu điều đưa lên li3m.