Chương 970:
“Cảm ơn sư tỷ”, Triệu Bân giơ tay nhận lấy.
Sư tỷ nhà hắn trông thì lạnh như băng giá, nhưng đối xử với hắn cũng không tệ.
Xét thấy tấm lòng của cô ta, hắn cũng cho Mục Thanh Hàn một lá bùa, một lá bùa nổ, hắn cũng muốn cho thêm mấy lá nhưng sợ người ta nghi ngờ, vẫn là câu đó, chưa đến lúc bất đắc dĩ thì nhất định không được chơi trội.
“Đó chính là kẻ bò cửa sau vào đấy hả?”
“Ừ, nghe nói là do nữ soái Xích Diễm giới thiệu, vào Tử Trúc Phong”.
“Bình thường như thế cơ mà, sao lại được nữ soái ưu ái thế”.
“Đi cửa sau đúng là khiến người đời khinh thường, ta khinh nhất là cái loại đó”.
Con đường đến đình Ngọc Tâm không hề yên tĩnh, nhiều đệ tử dậy sớm trông thấy Mục Thanh Hàn thì chẳng sao, nhưng sau khi thấy Triệu Bân thì lại buột miệng bàn tán rồi là chỉ trỏ, có vài đệ tử lớn gan còn mỉa mai thẳng ra mặt, nếu bên cạnh Triệu Bân không có sư tỷ Mục Thanh Hàn, mặt mũi còn xinh đẹp, bọn họ cần phải giữ gìn hình tượng mọi lúc mọi nơi thì đã chạy ra trước mặt móc mỉa rồi.
“Nghe tai này lọt qua tai kia là được rồi”, Mục Thanh Hàn khẽ nói.
Triệu Bân cười lướt qua, hắn đã quá quen với cái thể loại châm biếm mỉa mai này rồi.
Suốt cả đường đi, Mục Thanh Hàn rất ít khi lên tiếng, chỉ khi đi ngang qua một lầu các thì mới đột ngột nói, nói tất là để giới thiệu cho Triệu Bân.
Vẻ ngoài lạnh giá đó đang che giấu một trái tim nhiệt tình.
Triệu Bân tập trung nghe.
Nói thật, sư tỷ hắn khá là tốt tính.
“Đó là Tàng Kinh Các”, Mục Thanh Hàn chỉ về phía xa xa: “Sau này rảnh rỗi không có gì làm thì vào đó tìm sách đọc, bên trong có đầy đủ các loại sách cổ, nhân văn này, kiến giải võ đạo này, rất nhiều”.
“Trong đó có sách liên quan đến huyết mạch không?”, Triệu Bân hỏi theo bản năng.
“Tất nhiên là có rồi”, Mục Thanh Hàn nói xong còn nhìn lướt qua Triệu Bân.
Tiểu sư đệ của cô ta hỏi toàn những câu trông có vẻ chẳng liên quan gì tới mình.
Đi rất xa rồi mà Triệu Bân vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại.
Sau khi tham gia tụ hội xong hắn nhất định sẽ tới đây xem thử, hắn không có huyết mạch đặc biệt, nhưng Liễu Tâm Như có.
Đúng vậy! Vì thức tỉnh huyết mạch, đến hôm nay nàng vẫn là một người thực vật, hắn phải nghiên cứu thử xem lời Vương Trác nói có đúng không, nếu Tỉnh Thần đan có tác dụng thật thì sắp tới hắn sẽ tập trung để luyện đan dược.
Thiên Tông có một hồ nước được gọi là Băng Hồ.
Giữa Băng Hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có đình nghỉ mát, đó chính là đình Ngọc Tâm.
Từ xa nhìn lại, cả Băng Hồ luôn có mây mù lượn lờ, làn khói bay bay, đảo nhỏ và đình nghỉ mát thấp thoáng sau làn mây mù, như một viên minh châu được khảm giữa Băng Hồ.
Hôm nay đình Ngọc Tâm náo nhiệt đến lạ, chiếc bàn đá bày đầy đồ, có rượu ngon, trà bánh và linh quả.
Nữ đệ tử xinh đẹp không sao tả xiết, tất cả đều xinh đẹp như hoa, nam đệ tử thì mạnh mẽ hiên ngang, dường như trong tay mỗi người đều có một cây quạt xếp, tụm năm tụm ba cười nói với nhau.
Tất cả đều là người thông qua khảo hạch rồi bước vào Thiên Tông, U Lan, Thanh Dao, Lâm Tà, Hoa Đô, Nghiêm Khang… Triệu Bân thấy rất nhiều người quen cũ, chẳng thiếu một ai, người nào cũng có thân phận của riêng mình, sứ mệnh của riêng mình, chọn bừa một người, ai cũng có bối cảnh hơn người, là nhân tài trong hàng chục ngàn người.
“Vào đó nhớ cẩn thận từ lời nói đến hành động”, Mục Thanh Hàn khẽ nói.
Chương 971:
Triệu Bân khẽ gật đầu, theo Mục Thanh Hàn lên chiếc cầu hình vòm, cây cầu nối liền với đảo nhỏ.
Chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng đàn du dương, Triệu Bân có thể nhận ra đó là khúc Thanh Liên của Thanh Dao, có lẽ chờ đợi quá nhàm chán nên các đệ tử kéo nhau lên đài hiến khúc, có nữ đệ tử nhanh nhẹn nhảy múa, nhận được tiếng trầm trồ khen ngợi, dù nhìn thế nào cũng thấy đây là một buổi hội họp đầy náo nhiệt và phồn hoa.
Trong cái nét phồn hoa đó, cũng có những nét khác lạ.
Chẳng hạn như Lâm Tà và Doãn Hồn, hai kẻ ngứa mắt với nhau, chỉ muốn ra làm một trận.
Chẳng hạn như Hoa Đô và Nghiêm Khang, cũng khắc khẩu với nhau rồi xúc động muốn hẹn đánh một trận ra trò.
Chẳng hạn như Thanh Dao và Vũ Văn Hạo, hai người có ân oán nên đều phải ngậm cục tức trong người.
Đó chỉ là vẻ ngoài, ai cũng có gia tộc của mình, các gia tộc cũng có đối đầu nhau, cùng gia nhập Thiên Tông, tất nhiên không thể thiếu đi địch ý, nếu không có người giữ lại thì chắc đã lao tới đánh nhau rồi.
Nói chung là trong đình sóng ngầm dữ dội.
Đang suy nghĩ thì Triệu Bân và Mục Thanh Hàn đã bước lên đường nhỏ.
Mỗi lần có người tới thì các đệ tử đều ngước lên xem, nói chuyện vài câu rồi đi.
“Đệ tử Thiên Tông tụ hội, đi cửa sau không cần thiết phải đến đây chứ!”
Những lời chẳng mấy xuôi tai vang lên, người lên tiếng chính là Nghiêm Khang, đi tới đâu cũng thấy hắn ta nhảy nhót hăng hái nhất, trong tiếng mỉa mai khinh bỉ đó có rất nhiều địch ý, hôm đó ở phủ thành chủ thành Minh Nguyệt, vì Triệu Bân chơi chiêu nên hắn ta mới bị lộ, thù đó hắn ta vẫn còn nhớ đấy? Cộng thêm tấm bản đồ kho báu kia nữa, hắn ta vẫn còn thòm thèm đây? Cứ tưởng sẽ không còn gặp lại nữa, không ngờ đối phương lại đến Thiên Tông, hơn nữa còn đi cửa sau, làm gì có chuyện hắn ta không móc mỉa đôi câu.
Vì lời hắn ta nói, đa số đệ tử ở đây đều tỏ vẻ khinh miệt, nói cho hay là khinh thường đi cửa sau, nói khó nghe hơn… Là một tên rác rưởi không có tư cách đến đây.
“Không có gia tộc chống lưng, ngươi có thể vào Thiên Tông ư?”
Triệu Vân còn chưa vặn lại thì Mục Thanh Hàn đã thản nhiên nói.
Trước khi tới cô ta đã suy nghĩ rồi, cùng là đồng môn, cô ta sẽ bảo vệ tiểu sư đệ.
Hành động của cô ta khiến Triệu Bân thấy lòng ấm áp.
Thật ra hắn không cần bảo vệ, cái loại móc xỉa như Nghiêm Khang, hắn cũng không ngại đánh nhau tập thể, nếu dùng hết lực chiến của mình, một mình hắn có thể đánh tàn phế một nửa đệ tử ở đây.
Sắc mặt Nghiêm Khang trở nên đen ngòm.
Trước mặt mọi người, hắn ta không thể đánh nhau với Mục Thanh Hàn được!
Đàn ông tốt không so đo với phụ nữ.
Hơn nữa hắn ta cũng không đánh lại Mục Thanh Hàn, ngoan ngoãn sẽ tốt hơn.
Hôm nay hắn ta không nên ra vẻ, mấy ngày qua, hắn ta về tộc ra oai ra vẻ quá nhiều rồi.
“Ngôi yên nhé, đừng gây chuyện”.
Mục Thanh Hàn nói xong bèn đi về một hướng, bên đó có nữ đệ tử, cũng có bạn cô ta.
Triệu Bân tìm một góc, tiện tay hái linh quả trên cây, quan sát xung quanh, đúng là nhân tài đông đúc! Huyết mạch đặc biệt rất nhiều, tư chất cao cũng đầy rẫy, thể Thiên Linh nổi tiếng gần xa, đến đây cũng chẳng vào nổi mười người đứng đầu, Thiên Tông đầy yêu nghiệt như thế, chọn bừa một người cũng là kẻ bất phàm.
Hắn ta không thấy Vương Trác, chắc là tên đó đã đến đây rồi, hoặc là vẫn chưa thông qua khảo hạch.