Chương 952:
Nơi loài người tập trung lại thì chắc chắn sẽ có người nói chuyện tán gẫu, trong lúc xem khảo hạch vẫn không quên trò chuyện, có một lão già hơi gầy liếc sang nhìn Triệu Bân, thắc mắc sao lại có một cảnh giới Chân Linh tới.
Triệu Bân không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đời.
Trong tiếng bàn tán đó, lại có một người bước lên bãi đá, đó chính là một thiếu niên đầu trọc, mới nhìn cứ tưởng là hòa thượng đấy? Thật ra không phải, đó là sinh ra đã vậy, người nhỏ con lại nhanh nhẹn, trông không cao lắm nhưng lại rất mạnh, một chưởng đánh vào tấm bia đá tạo thành dấu năm ngón tay.
Ồ!
Tiếng hít khí lạnh vang lên ở hiện trường, cứ suýt xoa mãi.
Hầu hết các trưởng lão Thiên Tông đều ngồi thẳng dậy.
Chờ bao nhiêu lâu như vậy, cuối cùng cũng có một người đáng để xem.
“Sức mạnh đáng gờm thật”, Triệu Bân khẽ nói.
Có lẽ thiếu niên đầu bóng lưỡng này giống với nhóc tham tiền, trời sinh có sức mạnh thần kỳ, chưa dùng đến chân nguyên đã đánh ra một chưởng mạnh như thế, nếu dùng đến chân nguyên thì dù có là Huyền Dương tầng cao nhất trúng một đòn cũng chẳng khá khẩm gì.
“Tên đó là ai vậy! Con gái nhà nào thế”, có người hỏi.
“Không biết nữa, chỉ biết tên là Vô Niệm, lai lịch bí ẩn lắm”, có người biết chuyện trả lời.
Khi mọi người nhìn lại thì Vô Niệm đã rụt tay về, sau đó cũng chẳng biểu diễn thêm gì nữa, một chưởng đó là đủ đến chứng mình bản thân, rất nhiều trưởng lão Thiên Tông tung cành ô liu, yêu nghiệt thế này rất khó gặp, ai cũng muốn nhận về cho mình.
Nhiều người giành như thế, người khảo hạch chỉ có thể chọn một người.
Vô Niệm chẳng cần phải nghĩ, nhanh chóng đi về phía người đàn ông trung niên phong thái như ngọc.
Xem ra họ đã dàn xếp sẵn, trước đó đã chọn được sư phụ rồi.
Haiz!
Có người vui mừng, có người lo.
Một đệ tử nổi tiếng như thế, lại vào tay người khác.
Cạch!
Sau Vô Niệm, lại có người nhảy lên đài.
Là một tên béo, thực lực chẳng ra làm sao, giọng cũng cao vút, gào to nửa ngày trời, khoe khoang cũng kha khá nhưng trưởng lão Thiên Tông còn chẳng ngước mắt lên, nói trắng ra thì đây không phải là nơi biểu diễn ảo thuật, mấy thứ màu mè chẳng có tác dụng gì, giọng to như thế, sao không đi hát hí khúc đi!
Mười mấy người sau đó ngã xuống nhanh hơn người trước.
Thật ra, có thể đặt chân lên bãi đá này, bình thường đều là những người tài giỏi nhất, nhưng khi đến đây đều là tôm tép, không phải bọn họ chưa đủ xuất sắc, mà do cánh cửa của Thiên Tông quá cao.
Sau đó là một cô gái.
Nói chính xác hơn là một cô gái của Phật gia.
Cô ta có dung nhan tuyệt thế, quần áo trắng như tuyết, quanh thân có sương khói lượn lờ, có thể nghe thấy tiếng Phật, khí chất tựa thiên tiên, ai không biết… Lại tưởng cô ta là nữ Bồ Tát!
Cẩn thận nhìn lại, đó chính là Bát Nhã đây mà?
Đêm hôm đó, người cứu Vương Dương và đánh Triệu Bân bị thương chính là cô ta.
Triệu Bân đã nhận ra, ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh, nếu không có Bát Nhã gây rối thì hắn đã giết Vương Dương, không ngờ hôm nay cô ta cũng đến đây tham gia khảo hạch, thế thì hôm khác hắn sẽ tính sổ sau.
Thấy Bát Nhã, lại không thấy Vương Dương đâu.
Trong lòng Triệu Bân biết rất rõ, với tư chất của Vương Dương thì không thể vào được Thiên Tông.
Không phải hắn khinh thường Vương Dương, là do điều kiện nhận đệ tử của Thiên Tông quá khắt khe, nhiều thanh niên tài tuấn như thế mà bị đuổi về hết đám này tới đám khác, trong đó có hơn tám mươi phần trăm hơn hẳn Vương Dương.
Bát Nhã thì khác, cô ta thoải mái thông qua khảo hạch.
Sau cô ta, những người lên đài đều có chút bối cảnh.
Tiếc là chẳng ai trúng tuyển.
“Trời ạ! Tử Y Hầu”.
Không biết ai đã gào to một tiếng nghiến rất nhiều người ngước mắt lên nhìn.
Trong đó cũng có cả Triệu Bân.
Lọt vào trong tầm mắt hắn chính là con Thương Ưng màu vàng lướt qua trên bầu trời, như một vệt sáng vàng bay về phía Thiên Tông, chim bay để lại tiếng, người qua khí thế vẫn còn, khí tức của Chuẩn Thiên là đủ để khiến những người bên dưới thấy áp lực.
Triệu Bân lẳng lặng nhìn, cũng như đêm đó ở Triệu gia, hắn cũng ngước lên nhìn Tử Y Hầu như nhìn một vị thần, vẫn đứng tít trên cao như thế, đến tận bây giờ vẫn không thèm liếc xuống nhìn ai.
“Rồi cũng sẽ có một ngày ta dùng đầu của ngươi để tế cho phụ thân có linh thiêng trên trời”.
Tiếng lòng của Triệu Bân chính là tiếng rít gào đến từ tận linh hồn, nhưng sự thù hận và tức giận đó không được thể hiện ra ngoài, chẳng hạn như chữ thù của hắn được khắc vào tận linh hồn, thù hận vần chưa cắn nuốt hết lý trí của hắn.
“Đây là lần đầu tiên thấy Tử Y Hầu”, rất nhiều người nói.
“Ta từng trông thấy rồi, hôm Đan Phượng Phù Dung bị kéo đi khắp phố… Thấy được một lần”.
“Đan Phượng Phù Dung là ai?”
“Người thêu thùa trong hoàng tộc, nghe nói đã ẩn trốn rất nhiều năm, mới bị bắt về gần đây”.
“Hơn nữa còn do Tử Y Hầu đích thân đi bắt”.
“Một kẻ thêu thùa thôi mà Tử Y Hầu lại đích thân đến bắt người á?”
“Nghe nói… Bà ấy dính dáng đến một bí mật”.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên, đụng đến đề tài nào đó họ lại nói mãi không thôi.
“Đan Phượng Phù Dung”, Triệu Bân thì thào tự nói.
Lẽ ra hắn nên nghĩ tới, mẫu thân hắn chính là Đan Phượng Phù Dung nổi tiếng khắp thiên hạ, thì ra bà ấy thật sự có liên quan đến hoàng tộc, rốt cuộc bà ấy đã dính dáng đến bí mật thế nào mà Tử Y Hầu phải ra tay mạnh đến thế.
Hắn khóc, lòng cứ nghẹn ngào không sao tả nổi.
Mẫu thân hắn bị kéo đi dạo khắp phố ư? Như một tội phạm đeo gông xiềng, vướng xiềng xích, bị vệ binh vừa lôi vừa đánh, nhận hết mọi lời thóa mạ, hèn mọn đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Bấy giờ, cơ thể hắn run lên không cách nào kìm chế được.
Khoảnh khắc đó, không biết là do đau lòng hay tức giận, ánh mắt hắn xuất hiện tia máu đỏ chót, khiến con ngươi sâu thẳm sáng suốt nhuộm một màu đỏ tươi, nắm đấm siết kêu răng rắc, có lẽ dùng quá nhiều sức nên móng tay đâm vào da thịt, giữa các ngón tay đầy máu tươi.