Vô Thượng Luân Hồi

Chương 939: 939: Tại Sao Lại Cứu Ta





"Khổng lồ như vậy, ít nhất cũng phải có cảnh giới Địa Tạng", Vương Trác hít sâu một hơi, thật lâu mới bình tĩnh lại.

Rồi như nghĩ tới điều gì, hắn ta lại nói với lão già râu chữ bát: "Vậy tên nhóc kia!"
"Để ta đi ra trước, ngươi lo hai người kia đi", lão già râu chữ bát hít sâu một hơi, tuy rằng lão ta đã bị thương nặng và trong người vẫn còn rất nhiều sát khí, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.

Lão ta rất ít kết giao, cho nên cũng không có nhiều bằng hữu tốt, Triệu Bân chính là một trong số những bằng hữu tốt ít ỏi của lão ta.

Tên nhóc đó rất trọng nghĩa khí, ít nhất thì hắn cũng đối xử chân thành với lão ta.

Đổi lại là người khác gặp phải tình huống đêm nay, sợ rằng đã bỏ chạy từ sớm rồi.

Cho nên lão ta nợ Triệu Bân, nếu như tên nhóc này gặp nạn thì lão ta sẽ bất chấp tính mạng đi cứu hắn, cùng nhau trải qua một trận sinh tử, đó chính là giao tình sâu đậm tới mức có thể đổi mạng cho nhau.

Về phần an nguy của Triệu Bân, lão ta cũng không quá lo lắng.


Tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh này có mạng lớn cỡ nào chứ? Hắn còn có biết bao nhiêu lá bài tẩy chưa lật? Hắn từng thoát khỏi cục diện chết khi đối đầu với cảnh giới Thiên Võ, Thụ Yêu ngàn năm này đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ.

"Chết tiệt, Thụ Yêu tới rồi".

"Thụ Yêu ngàn năm, suýt chút nữa là ta quỳ gối tại chỗ rồi đó!"
"Ông đây sẽ không trở lại chỗ quỷ quái này lần thứ hai đâu".

Phía trước Huyễn Vụ U Lâm lúc này có vô số bóng người đang chật vật chạy ra, có người ho ra máu, có người thở kịch liệt, sắc mặt của ai cũng tái nhợt, đây đều là những người vừa nhìn thấy Thụ Yêu đã sợ nhũn cả người.

Thụ Yêu ngàn năm! Chưa ai từng nghe nói qua bên trong Huyễn Vụ U Lâm có Thụ Yêu, chỉ nghe nói nơi này có sương mù khói độc, hung cầm mãnh thú, nếu không phải vậy thì bọn họ cũng đã không tham lam mà chạy tới đây tầm bảo, bảo bối đâu chưa thấy, chỉ thấy xuất hiện Thụ Yêu khổng lồ, có thể sống sót trở ra đã là muôn vàn may mắn rồi.

Giờ phút này không còn ai nghĩ tới quả Thiên Linh nữa, cũng không ai biết quả Thiên Linh đang nằm trong tay ai.

Có lẽ người cầm quả Thiên Linh cũng đã bị Thụ Yêu quấn lấy rồi.


"Tại sao lại cứu ta?"
Liễu Như Nguyệt vẫn chưa rời đi, cô ta đã lẩm bẩm rất nhiều lần câu hỏi này.

Khi cô ta đang tuyệt vọng trong bóng tối thì bỗng từ đâu lại có một ánh sáng vô cùng chói mắt xuất hiện trước mắt của cô ta, trong suốt quãng đời còn lại có lẽ cô ta cũng không thể nào quên được ánh sáng đó, ánh sáng đã kéo cô ta từ địa ngục trở về trần gian.

Sau khi được cứu, cô ta cũng không biết đối phương là ai, ngay cả hình dáng của người đó cô ta cũng không biết.

Như vậy cho dù cô ta có muốn khắc mộ bia thì cũng không biết nên khắc tên của ai.

"Sư muội", có tiếng gọi vang lên, thanh niên áo trắng không biết từ đâu chạy tới, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ cùng lo lắng, suýt chút nữa là đã té nhào về phía này, hắn ta nói: "Trời cao thương xót, sư huynh còn nghĩ là không thể gặp lại muội nữa".

Liễu Như Nguyệt vẫn im lặng, không để ý đến thanh niên áo trắng.

Có lẽ cô ta đã từng đối xử với hắn ta một cách dịu dàng, nhưng bây giờ cô ta chỉ đáp lại hắn ta bằng sự im lặng lạnh lùng.

Có hoạn nạn mới biết chân tình, câu này quả thật không giả.