Vô Thượng Luân Hồi

Chương 900-901




Chương 900:


Triệu Bân không dừng lại, vì hắn không lặn xuống chưa đủ sâu nên vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng la hét trên mặt đất.

Lúc hắn ngang qua sòng bạc còn nghe thấy tiếng hét đặt lớn, đặt nhỏ nữa, nhưng âm thanh mà hắn nghe thấy nhiều nhất là tiếng của hiện tượng kì lạ, hắn cũng đoán chỗ này có bảo bối, khổ nỗi không biết nên đi đâu để tìm!
Không phải tất cả mọi người đều có phép thần thông độn thổ.

Và cũng không phải tất cả mọi người đều có ý chí giống như Triệu Bân.

Tại sao lại nói hắn có ý chí? Là vì hắn thật sự rất có tinh thần cầu tiến, hắn đã tìm phương hướng, đang cố sức chui xuống dưới, càng xuống sâu càng khó khăn, khi tiến đến một độ sâu nhất định thì rất khó để tiến thêm được nữa.

Hết cách, hắn chỉ có thể dùng Long Uyên để đục thành cái động.

Hắn đã nghĩ đến việc dùng bùa nổ, có điều lại sợ sẽ gây ra động tĩnh lớn, kinh động đến người ở bên trên, sợ rằng khi ấy chưa tìm ra được bảo bối thì hắn đã bị thành chủ bắt về hỏi tội rồi, vẫn nên lặng lẽ thì tốt hơn.

Âm thanh chói tai không ngừng vang lên.

Dù là người có ý chí, để tìm được bảo bối, cuối cùng vẫn chọn cách bảo thủ là đục lỗ.


Đương nhiên những người bên trên đều không biết chuyện này.

Cũng vì Triệu Bân lặn xuống đủ sâu nên âm thanh lớn phát ra đã bị mặt đất dày nặng chắn lại hết rồi.

Giống như những gì hắn đã nghe và dự liệu, có không ít người đoán được chỗ này có báu vật lạ và cũng từng nghĩ là báu vật ở dưới đất, tiếc là không có ai độn thổ xuống được, cũng chưa ai tìm được hướng.

Còn hắn thì lại có được lợi thế nhờ Huyền Môn Thiên Thư.

Trong sách có viết rất nhiều cách để tìm kiếm bảo bối.

Có thể đại khái tính được phương hướng, cộng với thuật độn thổ nữa, tất cả đều là điều kiện trời cho.

Trời dần sáng.

Càng có nhiều người đến thành Mộ Quang, có kẻ đi ngang qua, cũng có người nghe danh nên tìm đến.

Tiếc là, họ đến hơi muộn, hiện tượng Thanh Loan kì lạ trong đêm đã xuất hiện vào đêm qua rồi.

Muốn xem lại thì chỉ có thể chờ sáu mươi năm sau.

Đợi đến năm Giáp Tý lại thì đã hơn nửa đời người rồi, phần lớn mọi người khó có thể đợi được.

“Mẹ kiếp, chắc không phải đi thật rồi đấy chứ?”
Lão già râu chữ bát ngồi dưới gốc cây, không ngừng lẩm bẩm.

Lão ta không đi mà vẫn còn đang đợi, đợi Triệu Bân cùng mình đến Huyễn Vụ U Lâm.

Lão ta đợi cả đêm.

Triệu Bân cũng đào cả đêm, càng xuống sâu thì đất càng cứng.

Hắn đào từng tấc một, chém từng kiếm vào núi đá, may mà cách xa mặt đất, nếu như gần thì chắc chắn đã bị nghe thấy rồi.

“Đào, tiếp tục đào theo hướng này!”
Triệu Bân biến ra phân thân, hơn nữa còn không chỉ biến ra một phân thân mà là mười mấy người.

Còn hắn thì tìm chỗ thoải mái, vừa uống rượu vừa thở hổn hển.

“Lão đại, nhìn đây!”
Lúc này, ưu thế của việc có phân thân đã dần được thể hiện..

Chương 901:

Các phân thân nhận được lệnh của bản gốc thì vô dùng hào hứng, kẻ cầm thương dài, người cầm rìu, đều làm việc rất hăng hái, nhìn cảnh đó chẳng khác gì họ đang ôm thầu, dẫn theo một đám đệ tử đi đào khoáng sản, còn Triệu Bân chính là chủ thầu đó, chỉ ngồi sau giám sát, chỉ đạo phương hướng.

Ra lệnh rất dễ dàng, hắn chỉ đâu thì các phân thân liền đào ở đó.

“Có bảo bối, nhất định là có bảo bối!”

Triệu Bân đã lẩm nhẩm câu đó rất nhiều lần rồi.

Triệu Bân uống hết nửa vò rượu rồi đứng dậy, hắn không ngồi không mà dán bùa lên các chỗ đã được đào trên vách núi, đó là bùa che mắt - chiến lợi phẩm mà hắn giành được. Hắn không muốn khí tức của bảo vật bị lộ ra ngoài. Mình đã tốn công tốn sức xuống đây, không thể nào để thành quả cá nhân bị chia năm xẻ bảy.

“Lão đại, chắc không đến nỗi chỉ đào ra nước chứ?”, phân thân hỏi.

“Có thể!”, Triệu Bân dán một lá bùa lên rồi lại bò lên vách đá nghe ngóng, đào sâu như vậy không khác gì đào giếng, đào ra nước thì cũng không có gì lạ, dìm hết bọn họ cũng không có gì lạ.

Các phân thân không nói nhiều, tiếp tục đào sâu xuống.

Phân thân có giới hạn thời gian nhưng thuật phân thân lại không bị hạn chế, chỉ cần có đủ chân nguyên, dù có tạo ra cả đám thì hắn cũng chẳng sao. Triệu Bân chính là loại đó, sức sống rất mãnh liệt, chân nguyên cũng rất dồi dào.

Chủ yếu là người đông thì dễ làm việc hơn.

“Dừng!”

Bỗng dưng, Triệu Bân khẽ hét lên.

Tất cả phân thân đều dừng tay, còn hắn thì bò lên vách đá, im lặng lắng nghe, có thể nghe được thấp thoáng tiếng phượng hoàng hót vang, lúc có lúc không. Các phân thân cũng bắt chước nghe theo nhưng lại không nghe thấy gì, bọn họ cũng chỉ là phân thân, không có được khả năng như bản gốc, bất kể là khả năng nghe hay khả năng cảm nhận thì cũng đều kém xa.

“Chính là đây!”

Triệu Bân hạ giọng nói, giải tán các phân thân.

Còn hắn thì biến ra lôi điện khắp kẽ tay, và còn thi triển thể Kỳ Lân

“Mở ra cho ta!”

Hắn hét lớn lên, chưởng một chưởng lên vách đá.

Rắc rắc!

Cùng với tiếng nổ lớn, một cửa hang được mở ra.

Tiếp đó là tiếng phượng hoàng gào lên cực kỳ chói tai.

Ngoài Triệu Bân ra thì tất cả các phân thân đều bị chấn động biến mất tăm, có một luồng khí kì lạ mạnh mẽ tuôn ra từ trong cửa hang, mang theo sự công kích cực lớn, Triệu Bân vẫn còn chưa đứng vững thì đã bị hất văng ra ngoài.

Chắc vì động tĩnh quá lớn nên mặt đất khắp thành Mộ Quang đều lắc lư, rất nhiều người không đứng vững, những ngôi nhà cổ nhiều năm không được tu bổ rớt ngói xuống đất, đường phố vô cùng hỗn loạn.

“Chuyện gì thế này? Động đất sao?”

Rất nhiều người kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Mau nhìn lên bầu trời kìa!”

Không biết ai đã thốt lên mà khiến tất cả mọi người đều ngước mắt nhìn lên.