Vô Thượng Luân Hồi

Chương 896: 896: “sao Lại Là Bàn Tay





Triệu Bân không nói, lại nhắm mắt, lại mở hộp.

Bấy giờ, hắn cố dùng hết thị lực để nhìn xuyên qua lớp ngoài của cái hộp, nhưng bên trong lại có mây mù cản trở ánh mắt hắn, bất đắc dĩ nên đành phải dùng đồng lực đẩy hết lớp này đến lớp mây mù khác ra ngoài, cố nhìn vào nơi sâu nhất, chẳng có bảo bối gì cả, chỉ có một cánh tay, một cánh tay máu chảy đầm đìa, thứ đó tỏa ra thứ khí đen ngòm, không rõ là oán niệm hay là sát khí đáng sợ.

Ưm…!
Nghe thấy tiếng hắn kêu rên một tiếng, sau đó lùi từng bước về phía sau.

“Công tử”.

Chiêu Tuyết sửng sốt, vội vàng đi tới.

Triệu Bân giữ thăng bằng, tay ôm thiên nhãn, giữa khe hở có máu tươi chảy xuống, gương mặt hắn cũng cắt không còn một giọt máu nào, tái nhợt như tờ giấy, nhìn thấy thứ không nên nhìn sẽ gặp phải cắn trả rất đáng sợ.

Kịch bản lần này chẳng khác gì lần nhìn lén quan tài vua Man cả.


Chỉ trong vài giây, thiên nhãn của hắn đã mất đi đồng lực, hai mắt trở nên tối om chẳng thấy gì.

Bấy giờ, đừng nói là thấu thị, hắn đã chẳng còn nhìn thấy ánh sáng nữa, thiên nhãn đang yên đang lành lại thành con ngươi đui mù, từ khi luyện ra thiên nhãn đến hôm nay, đây là lần đầu tiên hắn phải quay về con số không như thế, cảm giác mù này cũng chẳng tốt đẹp gì.

Vì thế có thể thấy thứ bên trong cái hộp đó còn đáng sợ hơn cả quan tài vua Man.

Chiêu Tuyết cũng không nhàn rỗi, cô ta vội vàng lấy một loại quả màu xanh ra, luyện thành linh dịch xanh nhỏ vào thiên nhãn Triệu Bân, linh dịch rơi vào mắt ấm ấm khiến thiên nhãn đang đau nhức dần dịu đi, mắt đã không thấy ánh sáng dần đỡ hơn.

“Ngươi nhìn thấy gì?”, Chiêu Tuyết thử hỏi.

“Tay, một cái tay đầy máu”, Triệu Bân không hề giấu diếm.

“Tay?”, Chiêu Tuyết cực kỳ ngạc nhiên, có thể thấy cô ta không ngờ đến điều này, cứ tưởng đó là trân bảo thế nào đó chứ? Chỉ có một bàn tay đã khiến thiên nhãn của Triệu Bân bị cắn trả đến mức này, bàn tay đó cũng đáng sợ quá chứ, thế đó là tay ai? Tại sao lại đặt trong cái hộp này, tổ hợp đó có hơi quái dị!
Triệu Bân chỉ nhìn cô ta, không nói.

Nếu hắn đoán không lầm thì chiếc hộp này chính là vật dùng để phong ấn.


Theo hắn nghĩ, có lẽ vẫn còn vài cái hộp giống với cái này, mỗi cái phong ấn vài thứ.

Nói không chừng đó là bộ phận cơ thể người bị tách rời để phong ấn, dùng cách đó để trấn áp sức mạnh.

Nếu là thế thật thì quá là đáng sợ, đó phải là sự tồn tại ghê gớm đến mức nào mới bị người ta cắt cơ thể ra để phong ấn, rõ ràng những người đó muốn kẻ bị phong ấn đời đời kiếp kiếp không thể sống lại.

“Sao lại là bàn tay?", Chiêu Tuyết lại nói thầm.

“Mạo muội hỏi một câu, cái hộp này từ đâu ra thế?”, Triệu Bân lau máu tươi bên khóe mắt.

“Biển mây Đọa Tiên”, Chiêu Tuyết hít một hơi thật sâu.

Nghe thấy cái tên đó, sống lưng Triệu Bân chợt lạnh, biển mây Đọa Tiên mà Chiêu Tuyết nói chẳng phải nơi tốt lành gì, nó cũng nổi tiếng như hang động Quỷ Minh và rừng rậm Huyết U, cũng được gọi là ba cấm địa tử vong của hoàng triều Đại Hạ.

Nghe đồn nơi đó từng có một vị tiên rơi xuống, chôn thân ở đó, tạo thành một vùng biển mây, đó cũng là lý do nó được gọi là biển mây Đọa Tiên, rất nhiều năm qua, người vào đó chẳng một ai ra được.

Nghĩ thế, hắn lại bất giác quan sát Chiêu Tuyết thêm vài lần, tiền bối nhà cô ta cũng khá là bản lĩnh đấy, vào biển mây Đọa Tiên mà vẫn sống để bước ra được, bản thân cái hộp này đã rất quỷ dị rồi, nếu nó liên quan đến cấm địa nữa thì càng đáng sợ hơn, nhìn mà tim cứ run lên.

.