Vô Thượng Luân Hồi

Chương 889-890




Chương 889:


Biến ra phân thân sẽ bị tổn hao chân nguyên, trong tình huống bình thường, trừ khi đến lúc bất đắc dĩ, nếu không có ai lại rảnh rỗi biến ra phân thân, biến ra một phân thân là mất một phần chân nguyên, tất cả đều phải tổn hao hết.

Triệu Bân thì hay rồi, biến một lèo ra nhiều như thế.

Lão ta không nói thì còn đỡ, vừa nói dứt lời thì Triệu Bân lại biến ra một đống nữa.

Đúng là tiêu hao rất nhiều chân nguyên, có đan hải giống như hắn mà khí huyết cũng yếu đi không ít.

“Người rảnh rỗi như ngươi thật hiếm thấy thật đấy!”
Lão già râu chữ bát nhếch miệng rồi tặc lưỡi, tu luyện khá tốn tài nguyên, chơi liều mạng thế này thì phải tốn biết bao nhiêu là bạc, chỉ bổ sung chân nguyên thôi thì đã phải trả không ít rồi, giàu quá nên đốt tiền đây mà!
Xuýt xoa thì xuýt xoa nhưng lão ta vẫn rất kinh ngạc.

Võ tu bình thường không thể biến ra liền một mạch nhiều phân thân như thế.


Triệu Bân có thể làm được, đủ để chứng minh hắn có năng lực thâm hậu, chân nguyên dồi dào, sức sống mãnh liệt.

“Chào đại ca!”
Phân thân đồng thanh hét lên, khiến lão già râu chữ bát run đến độ muốn tè ra quần.

“Tốt, tốt lắm!”
Triệu Bân mỉm cười và phất tay, giống như đang duyệt binh.

Hóa ra nhiều phân thân như thế tuy hơi mệt, tuy là hao tốn rất nhiều chân nguyên nhưng hắn lại thấy vui mừng, bởi vì số phân thân đó đều có thể dùng được, chẳng hạn như giúp hắn tạo ra xe nỏ.

“Mấy thứ hàng giả này làm được đấy”, râu chữ bát cười khan nói.

Triệu Bân chỉ cười không nói, lặng lẽ dùng tâm niệm cất đi tất cả phân thân.

“Đi thôi, đi tìm lão già của ta cái nào”, râu chữ bát nhấc chân đi ra ngoài.

Triệu Bân rót một ngụm linh dịch vào miệng rồi nhanh chóng đuổi theo.

Ra đường cái, hai người bèn đi thẳng tới chợ đêm.

Mỗi một tòa thành đều có một đêm, đó là một nơi rất tốt để thanh lý hàng.

Chợ đêm thành Mộ Quang lớn hơn thành Vong Cổ nhiều, bảo bối cũng rất nhiều, đừng nói tới râu chữ bát, cả Triệu Bân cũng sáng rỡ cả hai mắt, nhưng thứ tốt đều đắt đỏ cả, mà túi tiền hắn lại không đủ dùng.

Thế nên mới nói rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì chăm chỉ đi dạo sòng bạc một chút vẫn là chuyện quan trọng.

“Ta có lời này không biết có nên nói ra không”, râu chữ bát đột nhiên lên tiếng.

“Nói đi”, Triệu Bân vừa quan sát xung quanh vừa trả lời.

“Chúng ta… Kết bái huynh đệ đi!”
“Không mong được sinh cùng tháng cùng ngày, nhưng cầu được chết cùng năm cùng tháng, là thế ấy hả?”.

Chương 890:

“Ừ… Trẻ nhỏ dễ dạy đấy”.

“Ông lớn hơn ta ít nhất ba mươi tuổi, nói thế thì ta phải chết sớm ba mươi năm… Xuống mồ nằm chơi à!”, Triệu Bân liếc nhìn râu chữ bát một cái, lão già này còn thích hồi xuân hơn những gì hắn tưởng.

“Tuổi tác không phải là vấn đề, chủ yếu là ta thấy ngươi thuận mắt”, râu chữ bát nhếch miệng cười.

“Để ta chuẩn bị thêm mấy viên tục mệnh đan”, những lời Triệu Bân nói vẫn khá là lý trí và giàu tri thức như thế.

Chẳng mấy chốc, hai người đã vào một tòa lầu nhỏ, không gian không lớn mấy, chỉ có một quầy lớn, bày ba cái kệ lớn, có lẽ lâu rồi nó không đón khách nên kệ bám đầy tro bụi, những thứ đặt trên kệ cũng bụi bặm không thua gì, thật ra đều đặt đó để ngắm chơi thôi, chủ yếu là mua bán các mặt hàng phi pháp.

Chủ nhân cửa hàng này là một lão già lỗ mũi trâu.

Hơn nữa lão già này còn không nhìn thẳng vào người ta đàng hoàng, lúc nào cũng liếc liếc.

“Lão ta bị lé, làm quen dần là được", râu chữ bát nói.

“Nếu Vương Trác tới đây thì hai người họ sẽ có chủ đề để tán gẫu”, đó là lời trong lòng Triệu Bân, một tên mắt lác, một người mắt lé, nếu gặp được nhau chắc sẽ diễn lại tường hận gặp nhau quá trễ.

“Lão già kia, lâu rồi không gặp ha”, lão già mũi trâu ngáp dài, nhìn râu chữ bát, còn tùy ý liếc sang Triệu Bân, đôi mắt già nua híp lại, tiểu võ tu này có sinh linh lực dồi dào, khí huyết khổng lồ! Tuổi trẻ thật là tốt, eo tốt, thận cũng tốt.

“Bản thiết kế của xe nỏ! Lấy ra đây”, râu chữ bát giơ tay.

“Mấy hôm không gặp, sống lưng cứng rắn rồi hả?”, lão già mũi trâu liếc râu chữ bát.

“Thế thì cho cái giá đi!”

“Không bán”.

“Lão phu nghĩ cái này dễ dùng hơn bạc nhiều nhỉ”, râu chữ bát ngồi xuống, lấy một bức tranh cuộn tròn bên hông ra, sau đó mở ra, đó chính là một bức xuân cung đồ.

Lão già mũi trâu lập tức sáng mắt lên.

Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là khi nhìn thấy bức tranh đó thì mắt lão ta không còn lé nữa.

“Dùng được không”.

“Dùng tốt đấy”.

Một vụ giao dịch được tiến hành trong vui vẻ như thế.

Lão già mũi trâu cất bức tranh kia đi, đưa cho râu chữ bát một bộ sách cổ, đó là bản thiết kế của xe nỏ.

Râu chữ bát lập tức ném cho Triệu Bân.

Triệu Bân nhận lấy, tiện tay mở ra xem, đúng như lời râu chữ bát nói, là bản chắp vá, dù có thêm bản thiết kế của hắn thì vẫn còn sứt mẻ lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ tám phần, thế là đủ, còn hai phần còn lại thì hắn nghĩ mình có thể nghiên cứu ra được, đơn giản chỉ là vấn đề thời gian.

“Lần này ông đến mang theo khá nhiều hàng đấy nhỉ! Đào đâu ra đấy”.