Vô Thượng Luân Hồi

Chương 886: 886: “ông Cũng Không Tồi”





Kỳ diệu nhất không phải là điều này mà là khi ăn quả Thiên Linh, người dùng có thể thúc đẩy huyết mạch đặc biệt phát triển.

Lão già râu chữ bát coi trọng quả Thiên Linh như thế chắc cũng vì chuyện này.

Bên trong cơ thể lão già này có một chút huyết thống đặc biệt, nhưng đến giờ Triệu Bân vẫn chưa thể nhìn ra.

Thế giới lại có biết bao nhiêu huyết mạch kỳ lạ truyền thừa từ thời xa xưa, phân nhánh cũng rất nhiều, ai mà biết huyết mạch của tên này thuộc loại nào.

“Quả Thiên Linh và thể Thiên Linh có quan hệ với nhau không?”
Triệu Bân hỏi một câu, nhấn mạnh hai chữ, chắc không phải là trùng hợp.

“Nó có tên là quả Thiên Linh thì đương nhiên thể Thiên Linh ăn vào sẽ có lợi nhiều nhất!”, lão già râu chữ bát chậm rãi nói: “Sư phụ của ta đã từng nói, quả Thiên Linh được đặt tên là nhờ thể Thiên Linh, thứ gì cũng có nguồn gốc sâu xa hết!”
“Thì ra là như vậy!”
Triệu Bân uống ngụm rượu cuối cùng rồi đứng dậy đi vào nhà.

Lão già râu chữ bát cũng ngồi xếp bằng, trước khi nhắm mắt lại thì liếc nhìn căn phòng của Triệu Bân một cái.


Trước đây, lão ta không nhìn thấu được tên tiểu võ tu đó.

Bây giờ, lão ta lại càng không thấu nổi, không biết Triệu Bân còn cất giấu bao nhiêu bí mật nữa, lão ta chỉ biết đi theo Triệu Bân nhất định sẽ có rất nhiều cơ duyên, không nói những thứ khác, chỉ nói hai xác ướp cổ cấp Thiên Võ thôi, người bình thường không thể có sức mạnh lớn như thế được.

Trong phòng, Triệu Bân đã ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

Kỳ tài có thiên phú cao ngút trời đương nhiên là có thể cùng lúc làm được nhiều chuyện, hắn vừa trị thương vừa luyện thể, vừa nghiên cứu thuật phân thân.

Hắn đã quen với trạng thái đó rồi, nếu là võ tu khác, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể tẩu hỏa nhập ma ngay.

Hắn ngồi một mạch hết một ngày.

Lúc hắn mở mắt ra thì trời đã tối.

Triệu Bân vươn hông uể oải rồi đứng dậy, bước xuống giường, cơ thể kêu lên răng rắc, khí huyết dâng trào, khí sinh linh dồi dào, chân nguyên trong đan hải cũng tràn đầy, hắn lại là một người khỏe mạnh có thể tự do bay nhảy.


Triệu Bân ra khỏi phòng, đập vào mắt là nhìn thấy một ánh sáng đầy màu sắc điểm xuyết trên bầu trời, vô cùng rực rỡ.

Chỉ có điều, nó lúc ẩn lúc hiện, ánh sáng đủ màu như trong mơ chiếu xuống, lời đồn quả không sai, cảnh sắc của thành Mộ Quang đúng thật là đặc biệt, chỉ là không biết tại sao lại có tia sáng đó.

“Khả năng hồi phục của ngươi bá đạo quá đấy!”
Lão già râu chữ bát ngồi xếp bằng dưới gốc cây, sắp đầy đồ dưới đất.

Tất cả đều là chiến lợi phẩm, lão ta đang ngồi đó kiểm kê lại.

Thứ gì dùng được thì giữ lại, thứ không dùng được thì đem ra chợ đen bán.

Ở bên ngoài, đồ mang theo nhiều thì chỉ thêm vướng bận, không phải tất cả mọi người đều có nhẫn ma với không gian chứ đồ thiết kế bên trong như Triệu Bân.

“Ông cũng không tồi”.

Triệu Bân mỉm cười, phất tay lên một cái thì đồ đạc bày đầy ra đất, nào là binh khí, nào là sách cổ, nào là thuốc viên, thứ gì cũng có.

Tất cả đều là chiến lợi phẩm mà Triệu Bân giành được, hắn chọn lọc, nhặt nhạnh, xếp lại thành từng loại.

.