Chương 832:
Điểm này Triệu Bân biết rất rõ, bởi hắn cũng đã từng dùng.
Dùng lửa biến thành cung, dùng sét biến thành tên, bất cứ võ tu nào có thể dùng đồng thời cả lửa và sấm sét thì cơ bản đều có thể làm được, không có ai là ngoại lệ.
Chuyện này không khó, khó ở chỗ có thể đạt được đến cảnh giới nào, cùng một loại tên sấm sét, nhưng những người khác nhau thi triển thì sức sát thương sẽ không giống nhau.
Còn về pháp thuật bàng môn tà đạo thì người đời đều rất khinh thường nó.
Trên thực tế, đó là pháp tu, thuộc loại pháp sư.
Từ khi Đại Hạ thành lập, võ đạo đã được tôn lên thành xu hướng chính, mạnh tay đàn áp pháp tu.
Bao nhiêu năm trôi qua, nó bị chèn ép mãi, đến cuối cùng thì đã trở thành bàng môn tà đạo.
Nhưng Triệu Bân biết, pháp tu bị đàn áp cũng chứa đầy những thứ thâm sâu, trong những hoàn cảnh đặc biệt, thời điểm đặc thù thì thuật bàng môn tà đạo lại hữu dụng hơn nhiều so với bí thuật võ tu, chẳng hạn như bùa nổ, pháp sư cũng có bùa chú chuyên khắc chế, điểm này còn dễ dùng hơn cả chân nguyên hộ thể của võ tu.
Hoàng tộc đàn áp pháp tu như thế đương nhiên cũng có lý của họ, đa phần là vì muốn thống trị tốt hơn, chẳng hạn như bùa nổ, rất nhiều năm về trước đã bị cho vào danh sách cấm, chỉ có hoàng tộc được dùng vì bùa chú của pháp tu cỡ đó quá tà ác, nếu như bị dân chúng nắm được thì chính hoàng tộc sẽ không thể nào được yên giấc.
Nói cho cùng, so với võ tu thì trên một phương diện nào đó, pháp tu có uy hiếp rất lớn với hoàng tộc, vì gần đây chiến sự khá nhiều, cần có pháp tu hỗ trợ nên hoàng tộc mới nới tay với pháp tu.
Bí thuật thế này được ghi chép rất nhiều trong bí kíp hốt được từ Linh Lung các.
Rất khó để nói là giữa võ tu và pháp tu, cái nào mới là xu hướng chính, chẳng qua là điểm mạnh của hai bên không giống nhau, không có võ tu nào dám nói thứ mình tu luyện là võ đạo thuần túy, cũng không có pháp tu nào dám nói thứ mình tu luyện là pháp thuật thuần túy, quan hệ của hai bên không thể nào vạch rõ được.
“Lần này thì lỗ nặng rồi!”
Ông chủ tiệm thuốc thấy Triệu Bân đã đi xa thì chỉ thấy đau trứng!
Tặng không một cái, bỏ tiền ra mua một cái, vụ làm ăn này rõ ràng là một vụ lỗ vốn mà.
Ông ta có thể chắc chắn, miếng dẻ lau đó là bảo bối, nếu không hai người đó cũng sẽ không tranh nhau vì nó.
Ngặt nỗi, tặng thì cũng đã tặng mất rồi.
Người trên phố vô cùng náo nhiệt, Triệu Bân càng đi càng xa.
Còn Tịch Linh thì nghiễm nhiên trở thành cái đuôi theo sau hắn, Triệu Bân đi tới đâu là cô ta theo tới đó.
Nhìn từ phía sau thì hai người họ cũng khá có dáng vợ chồng, nếu Nguyệt Thần vẫn còn tỉnh thì nhất định cô ta sẽ nhận định như thế.
Hễ là cô gái trẻ đẹp thì cô ta đều có ý muốn kéo về nhà cho đồ đệ mình.
Màn đêm buông xuống, Triệu Bân và Tịch Linh quay về khách điếm
Dường như Triệu Bân thật sự không biết lãng mạn là gì, sau khi về đến nhà trọ thì hắn liền khóa cửa phòng mình lại, khiến Tịch Linh phải bĩu môi.
Cô ta đã từng mấy lần mò đến trước phòng của Triệu Bân, kề sát tai vào để nghe ngóng động tĩnh bên trong nhưng lại không nghe thấy gì, mọi thứ rất yên ắng, cũng không biết Triệu Bân đang giở trò gì bên trong.
Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là điều chế thuốc rồi.
Triệu Bân lấy toàn bộ dược hoàn cũng như tất cả đan dược mà mình có được suốt dọc đường ra, nhét lần lượt từng viên vào trong hồ lô nhỏ màu tím rồi kết hợp với nước thuốc để hòa tan, tạo thành một hồ lô linh dịch tràn đầy tinh khí..
Đương nhiên, thứ này không thể nào bì được với tiên lộ trước đây.
Sau khi điều chế thuốc xong, hắn mới lấy quyển sách cổ bằng da dê mới lấy được từ tiệm thuốc ra, ai nhìn cũng cho là giẻ lau nhưng may mà hắn có Thiên Nhãn nên đường vân bên trên đó đã hiện rõ rành rành, hắn vẽ lại từng đường, từng đường một. Sau khi hắn làm xong mọi thứ thì lại lấy ra một mảnh da dê nữa, sau một hồi cắt may, hắn đã mô phỏng lại quyển sách cổ da dê màu tím mà mình đã từng lấy được ở Linh Lung các, bất kể là hình dáng hay những đường vân bên trên, tất cả đều được làm giống hệt. Đặt hai mảnh da dê bên cạnh nhau thì có vài chỗ thật sự rất khớp nhau.
Ngặt nỗi, vẫn bị thiếu!
Phải tìm ra những tấm da dê khác thì mới có thể ghép lại thành một tấm bản đồ kho báu hoàn chỉnh.
“E rằng tối nay sẽ không được bình yên!”
“Ta chuẩn bị vài thứ thú vị cho các ngươi!”
Triệu Bân lẩm bẩm, cất tấm bản đồ kho báu rồi lại vùi đầu loay hoay làm tiếp.
Đêm về khuya, không gian vắng lặng, dường như cả thành cổ Minh Nguyệt đều không còn tiếng động.
Phòng của Triệu Bân vẫn chong đèn sáng choang.
Bỗng dưng, một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn đèn cũng lắc lư theo, một luồng khói xanh thổi vào, đó là khói độc. Triệu Bân vẫn còn đang bận rộn bỗng loạng choạng rồi ngã xuống đất, hắn giả chết. Không sai, hắn đang giả chết, không có hơi thở, hoặc cũng có thể nói đó là một bí thuật nín thở.
Nói trắng ra là hắn đang giả chết.
Tối nay không bình yên, sẽ có người chạy đến chỗ của hắn.
Còn về phần khói độc, đúng là đối phương rất mạnh tay, chỉ có điều hắn không hề hít vào, chính vào lúc ánh nến lung lay thì hắn đã nín thở, chẳng qua là muốn tạo ra cảnh tượng giả để che mắt người đến mà thôi.
Chỉ trong vài giây, một bóng đen mặc đồ đi đêm lẻn vào.
Đó là trưởng lão của tộc Huyết Ưng, ban ngày thiếu chủ của ông ta bị thua thiệt, đương nhiên giờ ông ta phải trả đũa, chủ yếu là vì thiếu chủ có căn dặn là phải giết chết tên này. Hơn nữa, ông ta còn một nhiệm vụ là phải đem hành lý của Triệu Bân về. Thật ra cần hành lý là giả, cần sách cổ da dê màu tím mới là thật, đấy là một tấm bản đồ kho báu!
Để tránh những rắc rối không cần thiết, cao thủ cấp Địa Tạng như ông ta đã dùng đến khói độc.
Đấy không phải là khói độc bình thường, độc tính của nó cực mạnh, cấp Chân Linh hít phải thì nhất định sẽ phải chết.
Dù sao thì họ cũng đang ở thành Minh Nguyệt, trên đường có lính tuần tra, không thiếu người có tu vi cao thâm. Nếu như có tiếng hét thảm vang lên trong đêm yên tĩnh thế này thì nhất định sẽ bị phát giác, không phải địa bàn của mình thì tốt nhất đừng gây ra động tĩnh quá lớn.
“Đây chính là cái giá cho việc động đến thiếu chủ nhà ta!”
Trưởng lão Huyết Ưng thấy Triệu Bân không còn hơi thở, tim và mạch cũng ngừng đập thì nở cười lạnh lùng.
Sau đó, ông ta mới bắt đầu tìm kiếm trong phòng, tìm từ hành lý của Triệu Bân rồi bao gồm cả những thứ trên người của hắn, hễ là những thứ có thể lấy đi thì ông ta đều vơ hết. Nhưng trên thực tế cũng không có thứ gì quý giá, vì bảo bối của Triệu Bân, gồm cả chiếc nhẫn ma đó của hắn đều không có ở trong phòng.
Soạt!
Trưởng lão Huyết Ưng đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi ông ta đi, Triệu Bân mới từ từ mở mắt ra, duỗi eo đầy mệt mỏi. Với phép nín thở, mặc dù hắn không có nhịp tim và hơi thở nhưng ý thức vẫn luôn tỉnh táo. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ: Hắn cũng gan thật, ngộ nhỡ trưởng lão Huyết Ưng hủy thi diệt tích để xóa dấu vết hoặc là chưởng thêm cho một chưởng thì chẳng phải là hắn tèo thật rồi sao? Nói thật lòng, Triệu Bân cũng sợ, diễn mà, làm cho giống thật là chuyện rất quan trọng. Hắn cũng không phải không có phòng bị, nếu như thấy tình hình không ổn thì hắn sẽ chuồn đi ngay, sẽ không cho đối phương có cơ hội ra tay thêm