Vô Thượng Luân Hồi

Chương 807: 807: “thiếu Chủ Yên Phận Chút Đi!”





Lại là Hán Triều, mở miệng ra là hét tới hai vạn, khiến đám đông ở đó giật mình.

Đây là chuyện nhỏ, hắn ta đã từng trải qua sóng to gió lớn, phiên đấu giá ở thành Vong Cổ còn khủng khiếp hơn nhiều.

“Ba vạn!”
Tiếng cười vang lên sau đó rất có uy lực.

Hóa ra là Nghiêm Khang im hơi lặng tiếng nãy giờ cuối cùng cũng chịu mở miệng, sau một chữ “thưởng” còn không quên liếc mắt nhìn Hán Triều, nếu không hắn ta không biết đó là Hán Triều.

Thế nhưng dù là ai cũng vậy thôi, định cướp hết sự nổi bật của lão tử à? Người được cùng Mộng Điệp “phong hoa tuyết nguyệt” cũng phải là ta, nhất định phải là ta, mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì.

“Năm vạn!”
Hán Triều cũng là một trang hảo hán, tiếng cười khẩy khó lòng che giấu.

Úi.

Đám đông ở đó đồng loạt hít vào thật sâu.


“Vì muốn tán gái mà hai tên này chịu bỏ tiền ghê!”
Tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên, có người còn giơ ngón tay cái.

“Năm vạn lượng đấy!”
Tịch Linh cực kỳ kinh ngạc, khoảnh khắc này có vẻ giống nhóc ham tiền.

Triệu Bân vẫn ổn, hắn cũng là người từng kinh qua sóng to gió lớn, so với phiên đấu giá thành Vong Cổ thì đây chỉ là tiền lẻ.

Điều khiến hắn thấy bất ngờ là Nghiêm Khang đối đầu với Hán Triều.

Nếu hai kẻ này cùng để lộ dung mạo thật mới gọi là náo nhiệt, như thế thì không phải là tranh nhau thưởng tiền nữa, chắc hẳn hai kẻ này sẽ tìm chỗ nào đó để đánh.

Ai cũng mong có được chuyện đẹp đêm xuân, thế mà đối phương quấy rối, vậy thì phải múa võ vài đường.

Tú bà cười đến mức không khép được miệng.


Hoa khôi luôn dùng để tạo uy danh, hữu dụng hơn mấy thứ dung chi tục phấn kia nhiều.

Mộng Điệp vẫn đang múa trên sân khấu cũng mỉm cười xinh đẹp, vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt cũng thoáng qua nét tự giễu.

Nàng ta hiểu rõ mình có thân phận gì, chỉ là công cụ kiếm tiền và mua vui cho người ta thôi.

“Thiếu chủ, yên phận chút đi!”
Hai ông già thành Thương Lang bảo vệ Hán Triều đều kéo hắn ta lại.

Thiếu chủ nhà họ đúng là đi đâu cũng không thể yên được.

Lần đầu tới thành Thanh Phong, mắng Thanh Dao một trận tơi bời, xong việc là bị đánh tơi tả.

Lần thứ hai tới thành Vong Cổ, tên này vẫn còn rất bốc đồng, đánh nhau thì chớ, còn bị người ta lừa đến mức không còn gì để mất trong phiên đấu giá.

Lần này họ ra đường, vẫn không phải địa bàn của mình, tại sao hắn ta không biết rút ra bài học chứ! Không khác gì một con châu chấu, đi đến đâu là tưng bừng đến đấy, đã vậy người ta can ngăn còn không chịu nghe.

“Ta biết chừng mực”.

Hán Triều hừ một tiếng, nhìn chung là hắn ta đang tức.

Muốn tìm một cô nương để “tiêu diêu” tí thôi mà, tại sao lại lắm chuyện thế chứ!.