Vô Thượng Luân Hồi

Chương 787-788




Chương 787:


So với hai tên đó thì trên không trung có vẻ yên lặng hơn nhiều.

Triệu Bân không nói gì, thanh niên áo đen cũng không nói gì, một người chạy, một người đuổi theo suốt quãng đường hai, ba trăm mét từ khi ra khỏi thị trấn nhỏ.

“Đã đánh giá thấp ngươi rồi!”
Thanh niên áo đen cười gian ác, đưa tay lên, vứt ra một lá bùa vàng kim.

Đó là bùa tốc hành, mà còn là bùa tốc hành cao cấp, vốn dĩ hắn ta không muốn dùng nhưng giờ lại không thể không dùng.

Cái tên phía trước chạy quá nhanh, hơn nữa còn có rất nhiều bùa tốc hành, nếu hắn ta cứ tiếp tục đuổi theo như thế thì sẽ để đối phương chạy thoát mất.

Soạt!
Sau khi dán bùa tốc hành vàng kim lên thì tốc độ của Huyết Ưng tăng mạnh.

Tiếp đó là một luồng kiếm khí màu đen vụt qua không trung, tóe lên ánh lửa.

Vù!

Triệu Bân dùng hồn ngự kiếm, cố hết sức chống đỡ.

“Chạy sao?”
Thanh niên áo đen chạy đến cách hắn gần một trăm trượng thì cười nham hiểm.

Hắn ta khẽ nhắm mắt phải lại rồi ngay lập tức mở ra
Tên này đang nhắm vào Đại Bằng
Những chuyện kì lạ liên tục xảy ra sau đó, một ngọn lửa màu đen bốc cháy trên cánh trái của Đại Bằng, dưới ánh trăng mờ ảo, ngọn lửa vừa có ma tính vừa kỳ dị nhưng lại không nóng chút nào.

Quạc!
Đại Bằng đau đớn thét lên.

Triệu Bân vội vã lấy chân nguyên ra, định dập tắt ngọn lửa…
Nhưng không sao dập tắt được!
Triệu Bân chau mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngọn lửa kì lạ thế này.

Đại Bằng lại thét lên, Triệu Bân hiểu được ý của nó, đó là nó phải quay về linh giới mới có thể dập lửa.

Đi.

Triệu Bân không nghĩ nhiều mà để Đại Bằng rút về linh giới ngay.

Còn hắn thì như một tia sáng, rơi từ trên trời xuống.

Keng!
Huyết Ưng bay đến mang theo gió mạnh, còn thanh niên áo đen thì cũng không rảnh tay, kiếm khí rơi xuống như mưa.

Bụp, bụp, bụp!
Triệu Bân cố hết sức điều khiển Long Uyên, liên tục múa kiếm trong lúc rơi xuống.

Phần lớn kiếm khí đều bị chặn lại nhưng đối phương cũng không né hết được, dù sao thì Triệu Bân cũng đang yếu ớt.

“Đấy...!Mắt gì thế kia?”
Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào mắt phải của thanh niên áo đen.

Chắc là Thiên Nhãn, còn ngọn lửa đen trước đó chắc là bí thuật của Thiên Nhãn này.

Chỉ cần trong phạm vi tầm nhìn của mắt và nhắm chuẩn thì sẽ có thể khiến ngọn lửa kì lạ đó bốc cháy trên thân đối phương, khó lòng phòng bị.

Hơn nữa, còn không thể nào dập tắt, hoặc cũng có thể nói là do hắn chưa tìm được cách..

Chương 788:

May mà Đại Bằng có cách phá giải.


Nếu người bị nhắm trúng là hắn thì chắc cả người đã bị đốt thành tro rồi.


Có điều, bí thuật đó có giới hạn về thời gian, bá đạo như thế thì chắc chắn tiêu hao khá nhiều sức mạnh của con ngươi trong mắt nên tạm thời sẽ không thể dùng lần thứ hai, nếu không thì thanh niên áo đen đã cho hắn thêm một nhát rồi.


Soạt!


Huyết Ưng phóng xuống từ trên không, theo sau nó là một bầu trời kiếm khí.


Trong lúc tấn công, thanh niên áo đen đã nương tay, hắn ta chỉ sợ mình bất cẩn giết chết Triệu Bân. Tên nhóc này chạy thoát ra từ địa cung nên phải bắt sống, phải bắt về hỏi cho rõ ràng. Nếu như hắn ta muốn giết chết Triệu Bân thì đối tượng mà hắn ta nhắm vào trước đó đã không phải là con chim tạp nham đó rồi.


Bụp, bụp, bụp!


Triệu Bân rơi xuống vẫn đang dùng hồn ngự kiếm.


Dù thanh niên áo đen đã nương tay nhưng hắn vẫn máu me đầy người, kiếm khí cắt lên người hắn văng ra máu với màu đỏ chói mắt. Nếu đổi lại là cấp Chân Linh bình thường thì chắc đã bị chặt thành tám khúc từ lâu rồi.


“Chống trả cũng vô dụng!”


Thanh niên áo đen cười lạnh lùng, khi hắn ta đưa tay lên thì một tấm lưới được tạo ra từ những lá bùa lập tức giáng xuống.


Triệu Bân thấy vậy thì nheo hai mắt lại.





Hắn đã từng nhìn thấy tấm lưới phù văn đó.


Trước đây, lúc lão răng vàng bắt hắn luyện đan thì tên đó đã dùng đến bí thuật này.


Tối đấy, nếu không có sấm sét thì hắn đã không phá được vòng vây.




Hắn không chút chần chờ, lập tức dán hai lá bùa tốc hành lên người, tốc độ rơi xuống đột nhiên tăng lên, nhìn từ xa giống như một tia sáng chiếu sáng từ trên trời xuống, nhờ vậy mới thoát khỏi được tấm lưới lớn.


“Lâu lắm rồi ta chưa thấy cấp Chân Linh xuất sắc như ngươi!”


Thanh niên áo đen cười nguy hiểm, Huyết Ưng dưới chân hắn ta phóng xuống, nhanh như một tia chớp.


Keng! Keng!


Triệu Bân phất tay áo, phi đao bay ra hàng loạt, một nửa treo bùa lôi quang, một nửa treo bùa nổ, hơn nữa, tất cả đều đã phát nổ. Tiếng nổ vang rền khắp trời, lôi điện chói mắt cũng sáng rực cả bầu trời.


Ứ...


Thanh niên áo đen hừ lên một tiếng khó chịu, hắn ta bị nổ trong tình trạng không kịp trở tay, hai mắt cũng tối đen không thấy gì, vì mắt phải dùng bí thuật nên chưa hồi phục thị lực, chứ không thì hắn ta chẳng cần để bụng chút lôi quang này. Đến hắn ta còn như thế thì đừng nói gì đến tọa kỵ của hắn ta, bay nhanh quá cũng chưa chắc là chuyện tốt, nó tông thẳng vào nên chao đảo. Đôi mắt tinh tường, vốn dĩ sáng long lanh mà giờ cũng tóa đom đóm, nó nghiêng ngả khiến thanh niên áo đen suýt chút té lộn nhào.


Chính vào khoảnh khắc đó, Triệu Bân đã rơi vào trong rừng.




Trước khi rớt xuống đất, hắn đã dùng bùa lơ lửng, cố gắng cố định cơ thể rồi từ từ rơi xuống đất. Hắn chệnh choạng, đi vào trong rừng sâu. Vốn dĩ hắn đang yếu ớt, lại dùng nhiều bùa chú như thế, chân nguyên tích lũy trong đan hải lại khô cạn. Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, thứ làm hắn khó chịu là ma đạo phản phệ, chân tay xương khớp, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều đau đớn vô cùng, hắn run lên cầm cập, thất khiếu đã chảy máu, đến ý thức cũng trở nên mơ hồ.