Chương 766:
“Hay cho một Chu phủ, hay cho một lão đại!”
Triệu Bân lạnh lùng thốt lên trong một góc tối trong con hẻm.
Phủ đệ đó không hiền hòa như ngoài mặt của nó, nhất định là sào huyệt của bọn cướp.
Câu “lão đại” ban nãy của tên gác cổng chắc chắn là chỉ kẻ cầm đầu băng cướp và chắc chắn cũng là tên cầm đầu trong vụ thảm sát dân làng.
Triệu Bân thi triển độn thổ, tiến vào nơi được gọi là Chu phủ.
Đúng như những gì hắn đoán, phủ đệ này không hề đơn giản, bên trong có rất nhiều cấm chú, cũng có rất nhiều bóng người lướt qua, hết đội này đến đội khác, có lẽ chính là người tuần tra, bên hông là đao đầu quỷ, trong lúc tuần tra vẫn không quên tán gẫu với nhau, bàn về những mánh khóe vào nhà cướp của, âm thầm nghĩ để hôm nào đó lại làm thử một phen.
Triệu Bân ẩn nấp bên dưới, thoải mái tránh khỏi tuần tra.
So với Liễu gia, thì cấm chú của Chu phủ này chỉ là vật trang trí.
Hả?
Triệu Bân đột nhiên dừng lại, ngửa đầu ngước lên xem, trông thấy một bóng đen đang lướt qua, mặc một bộ y phục dạ hành nhưng với thiên nhãn của hắn thì chẳng thể giấu đi đâu được cả.
Cẩn thận xem xét, đó chính là lão già râu chữ bát chào hàng xuân cung đồ ở cửa thành đây mà?
Lão ta không hề đơn giản như vẻ ngoài, có thể thấy là một tên không an phận, nhảy vào một mái đình nghỉ mát, cầm cái tẩu thuốc gõ tới gõ lui, gõ hai ba lần, còn lắng tai lên nghe như thể đang tìm thứ gì đó.
Soạt!
Triệu Bân ngước lên nhìn, lại là một bóng đen còn lén lút và nhanh hơn cả râu chữ bát, cũng mặc y phục dạ hành.
Mở to mắt ra xem thì đó chính là tên trộm mắt lác đã trộm ngọc bội của hắn sáng nay.
Tên này lén lén lút lút, ranh ma nhanh nhẹn như chuột, trông cũng có vẻ là vào đây tìm thứ gì đó, Triệu Bân ngước lên nhìn, hắn ta đã lẻn vào một căn phòng, có thể thấy hắn ta đang lục tung cả căn phòng lên.
“Trong phủ này có bảo bối gì ư?”, Triệu Bân thầm nói.
Hơn nửa đêm không lo ngủ nghỉ gì, lại chạy tới phủ nhà người ta tìm đồ.
Soạt!
Vẫn còn người, là một người áo đen, lướt đi như ma quỷ, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đó… Là một sát thủ”.
Triệu Bân nghe nói, hai mắt híp lại.
Gặp phải ám sát quá nhiều lần như thế, hắn cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của những kẻ đó, đã là sát thủ thù mục đích của kẻ đó khi đến đây cũng dễ đoán, có lẽ là ai đó đã mua mạng người.
.
Chương 767:
Thế thì cộng thêm hắn sẽ tròn bốn người.
Triệu Bân nhìn lướt qua, lại tiếp tục đi về phía đại đường.
Đại đường đèn đuốc sáng trưng, tập trung rất đông người, hình như trưởng lão đang họp mặt, nói chính xác hơn là mấy kẻ trộm cắp đang chia của, cái gì mà đồ sứ châu báu, cái gì mà ngọc thạch sách cổ, chất thành cả ngọn núi nhỏ, giá trị xa xỉ.
Người ngồi ở vị trí cao nhất chính là một lão già mặc mãng bào.
Phong thái uy nghiêm đó chứng tỏ người này chính là đầu sỏ của băng cướp.
“Huyền Dương tầng cao nhất”.
Triệu Bân liếc mắt một cái đã nhận ra tu vi của lão ta, cảnh giới cao như thế, có lẽ đủ sức để thành lập một gia tộc nhỏ, thế mà vẫn muốn làm trộm cắp, sang gia tộc nào đó làm khách khanh trưởng lão còn kiếm được nhiều hơn đi cướp của thế này!
“Nhiệm vụ tiếp theo chính là bắt trẻ sơ sinh, càng nhiều càng tốt”.
Lão già mặc mãng bào nằm nghiêng người trên ghế, thoải mái nói, vẻ mặt cũng cực kỳ nhàn nhã.
Nghe thế, vẻ lạnh lẽo trong mắt Triệu Bân tỏa ra bốn phía, bắt trẻ sơ sinh thì chắc dùng để tu luyện, có rất nhiều võ tu tà ác, thường cắn nuốt trẻ sơ sinh… Để tẩm bổ cho khí lực của mình.
“Dễ thôi”.
Đám trộm cắp kia nở nụ cười khát máu.
Triệu Bân vẫn không cử động, những kẻ đó đúng là phường trộm cắp, nhưng tu vi cũng không thấp, một khi đối đầu nhau thì chắc chắn sẽ có người thoát được, đó không phải là điều hắn muốn, hắn muốn giết sạch hết đám người này. Báo thù cũng được, báo ơn cũng thế, thay trời hành đạo cũng chẳng sao, đêm nay hắn sẽ đại khai sát giới.
Sau khi chia của, đám trộm cắp đó lập tức giải tán.
Triệu Bân cũng bắt đầu di chuyển, chạy tới chỗ tên râu ria xồm xoàm.
Tên xấu xa đó thì nhàn nhã thích ý lắm, đọc đường đi cứ cười khẽ mãi thôi.
Triệu Bân không nhiều lời vô nghĩa, xuất hiện như âm hồn.
“Ngươi…”
Tên râu ria xồm xoàm chợt tái mặt, sao dưng không lại xuất hiện một người thế này.
Phụt!
Triệu Bân đã tấn công tới, chẳng có một tiếng la hét nào đã, một kiếm cắt ngang qua cổ.
Tên đó ôm cổ ngã ầm xuống đất, cũng muốn kêu la thảm thiết nhưng lại chẳng phát ra nổi âm thanh gì, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Triệu Bân, đến chết vẫn không biết người giết mình là ai.