Chương 740:
“Bàn về làm những chuyện tổn hại âm đức, ta với ngươi… Kẻ tám lạng người nửa cân thôi”.
Lão già áo đen không hề tức giận.
Lão ta thì không rành về trộm mộ, nhưng đào xác ấy à! Thế thì lão ta lại chuyên nghiệp đấy.
Khi xuống đến cây cầu đá đó thì hai mắt lão ta đã bắt đầu sáng lên, thanh niên áo đỏ bên cạnh lão ta cũng nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đồng nọ.
Không cần phải mở quan tài ra họ đã biết bên trong quan tài là sự tồn tại cực kỳ đáng sợ, chín mươi phần trăm trong đó là cảnh giới Thiên Võ, với tộc xác chết mà nói thì đó chính là rất nhiều tài phú, một khi khống chế được thì có thể hoành hành ngang dọc.
Chuyến đi này, chắc chắn sẽ thu hoạch lớn.
Ầm! Ầm!
Vừa nói chuyện, tay lão già áo đen vừa ấn quyết.
Sau đó, hai bên lão ta có quan tài đá đột ngột nhô lên từ dưới mặt đất, thuật trầm quan hàng thật giá thật, người trong tộc xác chết thường có cùng một kiểu tác chiến, có con rối xác chết sẽ phấn đấu anh dũng thay họ, đánh ai cũng chơi trò một đám đánh một đứa.
Hai con rối xác chết mà lão ta triệu hồi có cấp bậc khá cao, đều là cảnh giới Địa Tàng.
“Ranh con, tìm thấy cơ hội thì lập tức chạy”.
Lão đạo sĩ áo liệm nói, vẻ mặt nặng nề hơn rất nhiều, đào mộ thì lão ta là cao thủ nhưng đánh nhau thì lại hơi yếu, lại càng không bàn đến việc một chọi bốn, chẳng có gì bất ngờ, hôm nay lão ta phải ngã xuống ở đây.
“Nếu hai người bọn họ không chặn cửa thì ta đã chạy từ lâu rồi”.
Đó là là lời trong lòng Triệu Bân.
Hắn đâu có muốn tranh gáo nước này, có trời mới biết được bây giờ lại có người xuất hiện, gặp được người của tộc xác chết trong mộ không phải là chuyện tốt lành gì, nếu không cẩn thận, vua Man trong quan tài sẽ bị bọn họ thức tỉnh, nếu vua Man thi biến, đó không phải là chuyện đùa.
Nếu thế, muốn phá được thế cục này chắc chỉ có thể mời vua Âm Nguyệt ra.
Đều là cảnh giới Thiên Võ, vua Âm Nguyệt không đầu có thể sẽ không giữ được lâu.
Vua Man đều là những người có thể chọc thủng cả trời.
“Giết”.
Thi Quỷ hừ lạnh, ra lệnh giết.
Hai xác chết rối dùng di chuyển, một trái một phải ập tới, lướt qua Triệu Bân và tấn công chủ yếu vào lão đạo sĩ, trong mắt Thi Quỷ, một cảnh giới Chân Linh nho nhỏ chỉ là con tôm con tép, tát cái là chết.
Lão đạo sĩ áo liệm cũng chẳng sợ, cầm thanh kiếm thép bắt đầu chém giết.
Hai xác chết cũng chẳng thua kém gì, lão ta là người chuyện trộm mộ không giỏi chiến đấu nên nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
“Đánh nhanh thắng nhanh”.
.
Xác chết cười nói, cũng tham gia vào cuộc chiến, tấn công vào lão đạo sĩ là chính, thầm muốn giải quyết thật nhanh và mang chiếc quan tài đồng đi, ai bảo nơi này là Đại Hạ, vì trận chiến ở biên giới phía đông nên tộc xác chết đã trở mặt thành thù với Đại Hạ, thấy người của tộc xác chết sẽ đánh giết bằng được mới thôi nên… Làm xong đi vội.
Soạt!
Thanh niên áo đỏ cũng di chuyển, tốc độ nhanh như gió, bóng hình như ma quỷ, đó là cảnh giới Huyền Dương hàng thật giá thật, người hắn ta tấn công là Triệu Bân, binh đánh binh, tướng đấu tướng, giải quyết một tên Chân Linh nho nhỏ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Keng!
Triệu Bân vung tay ném một phi đao ra, nó được dán bùa lôi quang.
Thanh niên áo đỏ bị trúng, chói mắt khiến tầm mắt biến thành màu đen.
Soạt!
Triệu Bân bước chân cực kỳ nhanh, như một bóng ma lướt qua thanh niên áo đỏ, như một làn khói rời khỏi ngôi mộ, nhanh chóng ra ngoài và xua người trong thôn đi, tranh để hai kẻ tộc xác chết đại khai sát giới.
Nếu có thể, hắn sẽ cố gắng tìm kiếm cao thủ Đại Hạ.
Dù thế nào cũng không thể để bọn họ mang xác chết của vua Man đi được, nếu lại có chiến tranh, chúng lại đưa vua Man ra chiến trường thì có trời mới biết bao nhiêu người sẽ bỏ mạng.
“Đi đâu đấy”.
Thanh niên áo đỏ nhe răng cười, nhanh chóng truy sát.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đá cát bay tứ tung trong ngôi mộ chính, lão đạo sĩ áo liệm một đánh ba bị đè không thể ngóc đầu dậy nổi.
Hai con rối xác chết Địa Tàng, một cảnh giới Địa Tàng, ba đánh một như thế, lão đạo sĩ không giỏi chiến đấu liên tục đổ máu, muốn đánh giết ra ngoài nhưng lại bị chặn đẩy ngược về, Thi Quỷ sẽ không để lão ta đi, nếu lão ta ra ngoài hét lớn một tiếng, kéo những cao thủ Đại Hạ xuống đây thì sao.
Soạt!
Triệu Bân lướt đi như ma quỷ, tốc độ như một làn gió.
Ra khỏi ngôi mộ, hắn bước trên một con đường lớn, hai bên là tượng binh mã.
“Ngươi không thể đi được”.
Thanh niên áo đỏ cứ đuổi theo không ngừng, kiếm khí liên tục bắn ra.
Triệu Bân không xoay người lại, hắn lấy kiếm ngự hồn tay cố gắng vung lên.
Keng! Keng! Keng!
Long Uyên phòng ngự kín kẽ, kiếm khí chém tới đều bị nó đỡ lại, kiếm và kiếm khí chạm vào nhau phát ra tiếng keng keng vui tai, tạo thành những đốm lửa như pháo hoa rực rỡ.
Xuyên qua cửa đá chính là vách núi đen.