Vô Thượng Luân Hồi

Chương 733-734




Chương 733:


Nếu Nguyệt Thần còn tỉnh thì hẳn sẽ cho hắn một lời giải thích hoàn hảo.

Tú Nhi nhà hắn mới là ông tổ của nghề trộm mộ.

“Nào, cho ngươi xem mấy thứ thú vị”.

Lão đạo áo liệm kéo Triệu Bân lại, giơ tay lên hai mắt Triệu Bân, có hai giọt nước, đó không phải là giọt nước bình thường, nó có mùi vị cực kỳ quái dị, hai mắt hắn trở nên nóng rực, sau đó dần mát lạnh, hai mắt Triệu Bân bị nhuộm thành màu đen, tuy có Thiên Nhãn nhưng hắn vẫn bị giọt nước đó gây rối.

Chờ tới khi trước mắt sáng trở lại thì hắn trông thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ: Có một người mặc áo giáp, cầm giáo đang từ nơi xa đi tới, trông có vẻ giống lính đánh giặc, xếp thành hai hàng ngay ngắn chỉnh tề, bước chân cũng rất đều, kỳ quái là trên đầu vai mỗi người đều có đầy tro bụi nhưng vẻ mặt lại hiền lành, hai mắt trống rỗng như một cái xác không hồn chẳng hề có cảm xúc.

“Âm binh?”
Triệu Bân nhíu mày.

Chắc chắn đó là một đội quân âm binh, đi đến đâu âm khí theo đến đó.


“Âm binh mượn đường”.

Lão đạo áo liệm lại xách bầu rượu ra.

Trông dáng vẻ đó không hề bất ngờ tí nào, xem ra… Lão ta cũng đã thấy khá nhiều lần rồi.

Triệu Bân cũng khá là bình tĩnh, hắn còn gặp cả quỷ sai rồi, dù là âm binh nhưng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, hắn tò mò là âm binh mượn đường trong truyền thuyết này lại có thật, do âm phủ không có đường đi hả? Mượn đường của dương thế, hoặc là do âm phủ cũng có chiến tranh nên họ phải đi đánh giặc?
“Âm phủ và dương gian có những canh giờ đặc biệt để cánh cửa của hai giới giao nhau”, lão đào áo liệm lại khoe khoang kiến thức: “Nếu trong khoảng thời gian đó, khu vực đó là thuần âm… Hay thuần dương, thì sẽ có âm binh mượn đường, thật ra họ vẫn đi đường ở âm phủ, chẳng qua họ có thể hiện ra ở dương gian mà thôi, người bình thường không thể nhìn thấy, dù nhìn thấy… Cũng không thể đụng tới”.

“Dàn âm binh này… Đi đâu thế”, Triệu Bân bèn hỏi.

“Không biết”, lão đạo áo liệm lại rút tẩu thuốc ra: “Ta chỉ biết những nơi có âm binh mượn đường thì chắc chắn sẽ có ngôi một rất lớn, nhưng ngược lại nơi có mộ lớn cũng chưa chắc đã có âm binh mượn đường”.

“Đúng là mông lung”.

Triệu Bân thì thào, rất muốn chạy qua đó tóm một âm binh lại hỏi thử một chút.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đụng đến âm phủ thì không đơn giản là tổn hại âm đức đâu.

Hắn ngước lên, âm binh đi tới một lát thì không còn bóng dáng nữa.

“Đến lúc rồi, đi”.

Lão đạo áo liệm cất tẩu thuốc đi, đi thẳng vào trong rừng sâu.

Lúc này, dù Triệu Bân không muốn đi cũng bị tóm theo, hắn vẫn còn bị dây thừng Âm Dương trói chặt.

Soạt! Soạt!
Lại quay về cái động đó, đạo sĩ béo nhảy xuống ngay không hề nghĩ ngợi.

.

Chương 734:

Triệu Bân cũng theo vào.

Dưới đó tối đen như mực, âm khí rất dày, người khí huyết dồi dào như hắn cũng không nhịn được rùng mình, cứ thấy trong bóng tối luôn có một ánh mắt nhìn chằm chằm, gió lạnh cứ thổi qua lưng lạnh buốt.

Lão đạo sĩ là người trong nghề, hiểu mấy thứ bàng môn tà đạo bèn tung ra ba quả cầu lửa, xoay quanh người, dùng nó để soi sáng đường tìm xuống ngôi mộ, dọc đường đi xuống cứ phải cẩn thận từng bước một.

Triệu Bân theo sau cứ nhìn trái ngó phải.

Ngôi mộ này khô hạn, lại cực kỳ âm u lạnh lẽo.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sột soạt, như có con chuột đang cắn hạt lúa mạch.

Đi tới một nơi, lão đạo áo liệm dừng lại, xách một tảng đá ném tới.

“Cút”.

Lập tức, tiếng hừ lạnh vang vọng trong không gian, uy nghiêm và lạnh lẽo.

Triệu Bân đột nhiên tái mặt, nhảy lùi về đằng sau, lùi một lát thì bị lão đạo sĩ kéo về.

“Đừng ngạc nhiên quá”.

Lão đạo sĩ áo liệm vuốt râu, nhấc chân.

Lời này khiến Triệu Bân nghe khá là buồn cười, lúc nãy lão chạy còn nhanh hơn cả ta.

Còn chữ “cút” đó thì cũng không phải là người nói mà là một loại cơ quan âm thanh trong mộ, mục đích chính là hù dọa người trộm mộ, thế nhưng lão đạo sĩ lại là người am hiểu về nghề nên nắm được manh mối.

Đi thêm một đoạn nữa, trên vách tường có xuất hiện những hình vẽ.

Triệu Bân cứ dõi mắt nhìn suốt dọc đường, không biết rõ là năm nào.

Bộp! Bộp! Bộp!

Lão đạo sĩ áo liệm cũng không nhàn rỗi, lão ta cầm phất trần vừa đi vừa gõ, cứ như đang thính thanh biện vị, có một vài nhân tài trộm mộ chỉ cần nghe tiếng là biết được những điều đặc biệt trong ngôi mộ.

“Đây là họa tiết của triều đại nào, có biết người được chôn dưới này là ai không?”

Triệu Bân hỏi, hắn cũng xem kha khá sách cổ nhưng chưa từng thấy họa tiết trên bức tường này bao giờ.

Lão đạo sĩ không đáp, đi được một lát thì đột nhiên ngừng lại, cứ đứng bất động như một pho tượng.

“Tiền bối?”

Triệu Bân kéo dây thừng Âm Dương, nhỏ giọng hỏi.

Lão đạo sĩ áo liệm chậm rãi xoay người lại, nhưng vẻ mặt không còn hiền lành mà đã trở nên cực kỳ dữ tợn, còn vặn vẹo méo mó, khóe miệng có máu tươi chảy xuống, răng nanh trắng bóc lộ ra âm quang, dù nhìn thế nào cũng giống quỷ ma, cộng thêm bộ đồ liệm trên người nữa lại càng đáng sợ.

Triệu Bân nhíu mày lùi lại từng bước theo bản năng.