Chương 725:
Trên tảng đá lớn kiên cố tức khắc xuất hiện một cái lỗ.
“Khá lắm”.
Triệu Bân không khỏi khẽ cười, sau đó thu hồi khí huyền hoàng lại, nó cứ quanh quẩn trên đầu ngón tay hắn. Đừng nhìn số lượng ít này mà lầm, lực sát thương của nó cực mạnh, cũng không uổng hắn tế luyện mấy ngày trời. Nhưng có điều thứ này vẫn chưa hoàn hảo là do… đạo hạnh của hắn quá thấp, thậm chí áp chế khí huyền hoàng mà như bị áp chế bởi sấm sét. Sợi khí huyền hoàng này không thể phát huy được uy lực thật của chân nguyên, đợi tu vi của hắn mạnh hơn nữa thì dùng nó phá núi cũng không có vấn đề gì.
“Cô nhóc, ra đây đi!”
Triệu Bân thu hồi khí huyền hoàng rồi tiện tay lấy một bình rượu ra.
Hắn vừa dứt lời thì thấy phía sau tảng đá cách đó không xa lộ ra một cái đầu nhỏ, cô nhóc rụt rè bước ra, đó chính là cô bé mặc áo xanh tên Nhã Thủy. Mấy ngày nay Triệu Bân chuyên tâm tế luyện khí huyền hoàng, dân làng không đến làm phiền hắn, chỉ có cô gái này ngày nào cũng đến rồi trốn sau tảng đá nhìn lén.
Nhã Thủy, dịu dàng khoan dung như nước.
Quả thật rất phù hợp với khí chất của cô gái này, mắt sáng tâm thiện, thuần khiết trong sáng.
“Đại ca, có thể dạy võ đạo cho ta không?”
Nhã Thủy dừng chân, tràn đầy hy vọng nhìn Triệu Bân.
Triệu Bân khẽ cười: “Con đường này… rất khó đi”.
“Ta không sợ”, Nhã Thủy nói, ánh mắt cô bé đầy vẻ kiên định.
Triệu Bân không đáp lời, không biết có nên truyền dạy võ đạo cho cô nhóc hay không.
Nếu thật sự đi theo con đường này thì sẽ không còn những khoảng thời khắc bình yên nữa.
Cuối cùng hắn vẫn lấy ba quyển sách cũ ra, quyển thứ nhất là công pháp, quyển thứ hai là bí tịch, quyển thứ ba là… tâm đắc tu luyện, đều là những thứ hắn cố ý chọn ra cho Nhã Thủy. Cô bé này có tư chất rất tốt, là một hạt giống tốt của tu luyện, nếu bồi dưỡng thêm thì sau này chắc chắn sẽ thành danh.
“Đa tạ đại ca”.
Nhã Thủy khẽ cười, sau đó xoay người chạy đi.
Triệu Bân lặng lẽ nhìn cô bé, nhưng hy vọng nhiều năm sau Nhã Thủy sẽ không trách hắn.
Uống hết nửa bình rượu, hắn lại khoanh chân, khí huyền hoàng chạy khắp toàn thân, tẩy luyện cơ thể, cũng trui rèn chân nguyên, như thế thì người ngoài không thể nhận ra hắn bằng hơi thở cá nhân.
Hắn làm vậy để chuẩn bị cho việc đi đến Thiên Tông, dời Thiên Nhãn, bỏ ngọn lửa, đổi vẻ ngoài… Bây giờ nếu đổi cả hơi thở thì dù cao thủ cảnh giới Thiên Võ ở đó thì cũng chưa chắc có thể nhận ra hắn.
Quá trình này cực kỳ lâu, không thể làm được chỉ trong vòng hai ba ngày.
Đêm nay hắn tẩy luyện rất nhiều lần, rửa sạch đi sự sắc nhọn, hơi thở càng trở nên nộ liễu hơn.
Ngoài ra còn có thêm một luồng khí cổ quái, hẳn là đã nhuốm ý chí huyền hoàng.
Chương 726:
Con nhóc này chăm chỉ đến mức Triệu Bân cảm thấy hết sức bất ngờ, cũng yêu nghiệt đến mức hắn cảm thấy kinh ngạc, đúng là chẳng cần gì cũng tự hiểu, tu luyện công pháp mới có mấy ngày đã khai mạch ngưng nguyên, đã ngưng nguyên được ba phần rồi, trở thành võ tu, cứ như thay da đổi thịt, Triệu Bân cũng dần phát hiện ra Nhược Thủy có thể chất cực kỳ đặc biệt, nói chính xác hơn là trong người Nhược Thủy có tiềm tàng một thứ… Nào đó mà hắn không thể nhìn thấu.
“Đại ca ca, bên ngoài ngọn núi sẽ là thế giới ra sao?”
Nhược Thủy hoan ngoãn, giọng nói của cô bé cũng như con người vậy, trong trẻo, lảnh lót.
“Đó là sự tồn tại của ánh sáng và bóng tối”.
Triệu Bân cười nói, lại lấy quan tài băng ra.
Thế giới mà hắn đang diễn tả tuy có hơi trừu tượng nhưng lại là sự thật, ca ca của Phượng Vũ, cha mẹ hắn, đó là những minh chứng máu chảy đầm đìa, sống còn trong thế giới đó thật tàn khốc, cái gọi là ánh sáng cũng chỉ là… Một lớp áo khoác trông có vẻ tươm tất và xinh đẹp của bóng tối mà thôi.
“Ánh sáng, bóng tối”.
Nhược Thủy thì thào, cô bé chưa từng ra khỏi ngọn núi này nên không biết thế giới ngoài kia trông thế nào.
Rất lâu sau đó, cô bé mới hoàn hồn nhìn về phía quan tài băng, nhỏ giọng nói: “Tỷ ấy là ai thế?”
“Thê tử của ta”.
Triệu Bân không hề giấu diếm, dẫn hướng ánh trăng chiếu lên quan tài băng.
Nhược Thủy không hỏi lại, sợ chạm vào nỗi đau của Triệu Bân, với cô bé mà nói, đại ca ca trông có vẻ bình thường này là người có tâm sự, tiểu tỷ tỷ đó có lẽ là nhân vật chính trong câu chuyện đó, cô bé không hiểu tình yêu nhưng lại biết nó là một thứ rất kỳ diệu.
Xoẹt!
Triệu Bân lấy Long Uyên ra, múa dưới ánh trăng.
Sau khi thay đổi khí tức, chiêu thức của hắn và cách chiến đấu cũng phải sửa lại, một lần nữa biến phức tạp thành đơn giản.
Nhược Thủy vẫn chưa đi, hệt như hồ lô nhân bản, cũng luyện kiếm như hắn, cô bé dùng một thanh kiếm gỗ, học cũng nhanh, nhưng chỉ được cái vẻ ngoài, sư phụ đã đón vào cửa, tu hành phải dựa vào bản thân, cô bé phải tự tìm hiểu.
Ngày hôm sau, trời có mưa lớn.
Triệu Bân thích thời tiết này, hắn rút kiếm múa trong cơn mưa, mỗi một chiêu thức đều mang theo sức mảnh của lôi điện, Thái Sơ Thiên Lôi quyết được dùng hết mức, hấp thụ tia chớp trong từng giây, từ đó thiên lôi cũng ngày càng mạnh hơn.
“Đó là người thật ư?”
Người trong thôn ngửa đầu lên, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Mọi người thường nói trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh, hôm nay lần đầu tiên trông thấy Triệu Bân bị sét đánh hết lần này đến lần khác nhưng lại chẳng hề hấn gì, người tu luyện võ đạo đều mạnh mẽ như thế ư?
Đáp án là không.
.