Triệu Bân dùng bước Phong Thần, quay lại như tia chớp để phản kích, biểu tượng kỳ lân trên tay trái hiện lên, bộc phát ra sức mạnh bá đạo.
Hắn tung một đấm khiến người đàn ông dũng mãnh ngã nhào, bây giờ khuôn mặt gã đã biến dạng.
Gã vẫn chưa kịp thở thì đã bị Triệu Bân đã tóm lấy cổ chân, túm lên theo một đường cong tuyệt đẹp rồi đập mạnh xuống đất thành ra một cái hố hình người, người đàn ông mạnh mẽ phun ra một ngụm máu cao đến hơn một trượng.
“Nào, ai cho hắn ta thêm một nhát nữa nào?”
Triệu Bân hét lớn, kết hợp sức mạnh của hông, đùi và chân, ném người đàn ông dũng mãnh lên không trung.
“Để ta!”
Bốn bề đều vang lên tiếng hét lớn, rất nhiều luồng sáng phóng lên trời.
Từng cây giáo phóng tới, người đàn ông dũng mãnh chưa rơi xuống đất thì bị đâm thủng như một cái rổ, đã nói đâm thêm một nhát, mà thế này thì… Phải đến mấy chục nhát, chết rất thê thảm.
“Búa tốt!”
Triệu Bân nhanh chân, độn thổ đến chỗ của gã.
Trước khi đi, hắn đã lấy hai cây búa vàng lớn của người đàn ông dũng mãnh.
“Có từng nhìn thấy trọng phạm khổ lao không?”
Hắn len lỏi vào trong đám đông như một ánh sáng màu đen, đi đến đâu giết đến đó, khi gặp phải võ tu cảnh giới cao thì tự giác né ra, gặp phải tướng sĩ của Đại Hạ thì tiện mồm hỏi thăm.
Đáp án có được giống nhau đến bất ngờ “Không biết!”
Bọn ta đến đánh giặc, chắc không phải ngươi đến để tìm người đấy chứ?
Thùng thùng thùng!
Tiếng trống trận vang lên khắp nơi, ở Đại Hạ và cả Đại Nguyên.
Bức tường biên giới đã bị phá vỡ, quân địch không ngừng lao tới, không một ai biết Đại Nguyên đã triển khai bao nhiêu binh lực, cũng không có ai biết rằng, rốt cuộc vì điều gì, khiến vương triều Đại Nguyên trở nên điên cuồng, thế tiến công như cuồng phong bão táp.
Hoàng triều Đại Hạ cũng không phải không có ai.
Quân tiếp viện cho biên quan nhiều vô số kể.
Quân đội hai nước chiến đấu dữ dội trên thương nguyên.
Vèo! Vèo!
Thân pháp của Triệu Bân tuyệt thế, lướt qua đám người như một bóng ma, hắn lướt đến đâu, nơi đó có người ngã xuống, tất nhiên phần lớn đều là võ tu cảnh giới Chân Linh, binh sĩ đấu với binh sĩ, tướng quân đấu với tướng quân, hắn cũng không ngu ngốc đến mức đi đánh nhau với cảnh giới Địa Tang.
Đã là chiến tranh thì sẽ có thương vong.
Hắn cũng không phải ngoại lệ, trên người hắn đầy những vết xước rướm máu, khắp người đều là màu đỏ.
Trên chiến trường đều là như thế, cao thì là tướng soái, thấp là tiểu binh, ai cũng chém giết đỏ mắt, không biết bao nhiêu người đã ngã vào vũng máu, cũng không biết bao nhiêu người đã liều chết để tấn công.
.