Theo sau ông ta là Thanh Dao.
Lúc đi ngang qua Triệu Bân và Phượng Vũ, cô ấy còn liếc mắt một cái.
Cô ấy không có ấn tượng gì với Phượng Vũ nhưng khi nhìn đôi mắt đó của Triệu Bân thì đôi mày đẹp đã bất giác hơi chau lại, dường như cô ấy từng nhìn thấy cặp mắt này ở đâu đó rồi.
Có điều, chắc vì tình hình đang cấp bách nên cô ấy đã lập tức thu ánh nhìn lại rồi chạy vút đi như một cơn gió.
“Mấy ngày không gặp, không ngờ đã thăng cấp lên cảnh giới Huyền Dương rồi!”
Triệu Bân lẩm bẩm, Thanh Dao không nhận ra hắn nhưng hắn thì lại nhìn ra được tu vi của Thanh Dao, còn có Yên Thanh Phong nữa, ở lần gặp trước, ông ta đang ở cấp Huyền Dương, giờ cũng đã tăng cấp rồi.
“Mau, mau, mau lên nào!”
Tiếng hô hào phía sau Yên Thiên Phong và Thanh Dao liên tục vang lên.
Đại quân năm ngàn người lao đi như một trận cuồng phong đang gào thét, tiếng vó ngựa dồn dập khiến mặt đất như muốn rung chuyển, ngoài sát khí thì cũng chỉ có sát khí mà thôi, nó khiến Triệu Bân và Phượng Vũ đều phải liên tục lùi về sau, có vài loại sát khí chỉ có ở chiến trường mới có thể tôi luyện ra được mà thôi.
Không quân cũng đã đến.
Đó là những con diều hâu đang gào lên.
Dẫn đầu là thành chủ Dương Hùng của thành Vong Cổ.
Lão ta cũng mặc áo giáp giống như Yên Thiên Phong, ngồi trên lưng diều hâu như một tấm bia đá, ánh mắt rực lửa, vẻ mặt nghiêm trang.
Phù!
Không quân cũng có năm ngàn người.
Nhìn những con diều hâu xếp thành hàng, giống hệt như một tấm màn đen.
“Có chiến tranh sao?”
Triệu Bân nhíu mày, lẩm bẩm một mình.
Hai thành hợp lại là tròn mười ngàn quân, từ khi bước chân vào võ đạo, đây là trận thế lớn nhất mà hắn từng nhìn thấy, thanh thế lớn như vậy thì không thể nào là đi bắt mấy tên trộm vặt được.
Hơn nữa, cũng sẽ không đem cờ chiến của Đại Hạ ra.
Tất cả những điều đó đủ để chứng minh một chuyện, đó là biên cương đang cầu cứu gấp.
Theo như hắn đoán, không chỉ thành Vong Cổ và thành Thanh Phong mà thành Thương Lang, thành Xích Dương, cũng như thành cổ ở gần đó chắc cũng đều đang hướng về biên cương để chi viện.
Hèn gì lại có mùi máu tanh!
Hèn gì có tiếng hét đòi giết!
Hèn gì lại có nhiều người chạy nạn như thế!
Làm gì có trộm cướp, rõ ràng là vương triều Đại Nguyên đang đến xâm lăng.
“Đi thôi!”
Triệu Bân triệu hồi Đại Bằng.
.