Dựa vào cảm giác của võ tu bình thường cũng có thể nhìn ra được chút manh mối, khi đã nhìn ra manh mối rồi thì liền không khỏi sửng sốt.
Cô ta đã bị sự đa nhiệm của Triệu Bân làm cho sửng sốt, bị thanh âm răng rắc đau đớn truyền ra từ xương cốt của Triệu Bân làm cho sửng sốt, nhưng đặc biệt hơn hết, ai cũng biết quá trình luyện thể diễn ra rất đau đớn, nhưng nhìn cái tên này lại không có chút gì giống như đang đau đớn.
Không khó để đoán.
Hắn đã quá quen với những cơn đau phát sinh khi luyện thể.
Những ánh sao đêm như khiến cho cả người Triệu Bân sáng lên lấp lánh.
Dưới ánh sao, góc nghiêng của Triệu Bân tự nhiên toát ra một loại mị lực độc đáo, ít nhất cũng có thể khiến cho Phượng Vũ phải ngẩn ngơ.
Có lẽ là do hoa thắm trăng tròn.
Có lẽ là do khung cảnh hỗ trợ cho hắn.
Hoặc có lẽ Triệu Bân thật sự có ma lực, khiến cho cô ta cứ muốn ngắm thêm một chút.
Cẩn thận ngẫm lại.
Ngoại trừ cái miệng hơi vô sỉ ra thì cái tên này vẫn rất tốt.
Tình cảm đúng là một thứ kỳ lạ.
Giống như cô ta lúc này vậy, trên gương mặt đã phủ đầy mây hồng, hiện lên dưới ánh trăng cũng đủ mê người.
Dừng!
Triệu Bân đột nhiên nói một chữ rồi dừng ngay lại.
Hắn thì dừng lại được rồi, nhưng cô gái đang bị mê hoặc chạy bên cạnh hắn thì không kịp dừng lại, thân hình vẫn phóng đi như gió, đâm thẳng vào một tảng đá lớn.
Ầm một tiếng, tảng đá lớn vỡ nát.
Triệu Bân cũng không quan tâm xem xét, với tu vi của Phượng Vũ thì cho dù có gặp chướng ngại vật cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Hắn nhìn bốn phía, sơn cốc này có chút kỳ quái, có rất nhiều sương mù, càng vào sâu trong sơn cốc thì sương mù càng dày đặc, cẩn thận ngửi còn ngửi thấy được một hương thơm thoang thoảng, hít vào thì trong thân thể lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Bên kia, Phượng Vũ đã đứng dậy, bộ dáng tiểu thư sinh chật vật, cảm thấy hết sức xấu hổ, cô ta chỉ lo ngắm Triệu Bân mà không nhìn đường, cho nên đương nhiên sẽ không tránh được tảng đá lớn kia, mà Triệu Bân lại dừng quá đột ngột, khiến cho cô ta không kịp phản ứng.
Chẳng lẽ cô ta mê trai tới vậy?
Hai gò má của Phượng Vũ lại càng ửng hồng hơn, đã lớn như vậy rồi mà vẫn không biết tự chủ.
"Chỗ này thật tà đạo!"
Triệu Bân ngẩng đầu nhìn lên, tinh tú sáng ngời, ánh trăng cũng sáng ngời, nhưng chỗ này lại bị sương mù bao phủ tới mức khó có thể nhìn thấy đường đi, tầm nhìn và nhận thức của hắn đều bị cản trở nghiêm trọng.
.