“Bộ đồ kỳ lạ ghê”.
Phượng Vũ khẽ lầm bầm, cô ta muốn xem trộm dung mạo của Triệu Bân, nhưng bị một loại sức mạnh che mất, cho dù dùng hết thị lực vẫn không nhìn thấu được, thậm chí nhìn lâu còn thấy hoa mắt, tâm trí rối loạn vì chiếc áo này.
“Hữu dụng đấy”.
Triệu Bân mừng thầm trong lòng.
Công sức gia công suốt một ngày một đêm quả nhiên không uổng phí.
Nghĩ như vậy, hắn gắn thêm hai lá bùa lơ lửng.
Trước ánh nhìn chằm chằm của đám đông, hắn bước từng bước trên không giữa ánh sao sáng, cộng thêm màu đen huyền bí của chiếc áo tôn lên khí thế xuất thần của, khiến đám đông bỗng ngỡ như một vị trích tiên không tồn tại nơi trần thế, đến cả Tử Linh cũng phải ngước nhìn.
Bước lên tầng không?
Ủa đây là cao thủ Thiên Võ hay gì?
Bởi vì không phân biệt rõ được hư và thực nên họ không dám manh động.
Nếu người này thực sự là cao thủ Thiên Võ thì thì không thể chọc vào cục xui xẻo này được.
“Liệu có phải là dùng bùa lơ lửng không nhỉ”.
Lão mập lầm bầm một tiếng, đôi mắt nheo thành đường thẳng.
Thế nhưng, vì bị huyền bào tị thế che mất, lão ta cũng khó nhận ra chân tướng.
“Phong cách của người này chói mắt ghê!”
Thằng nhóc tóc tím nhếch đầu, đôi mắt tròn đảo liên tục.
“Bóng lưng này sao trông quen thế nhỉ?”
Đôi mắt của nhóc ham tiền cứ sáng lòe lòe, tràn ngập sự hiếu kỳ, bởi lẽ người này đang bước lên không trung đó.
Cô nhóc cho rằng cũng chỉ có cao thủ Thiên Võ mới thần thông đến vậy.
Xoạt xoạt xoạt!
Khi đám đông đang nhìn thì bùa chú rơi xuống ngập trời.
Những thứ này do Triệu Bân thả xuống, bùa nổ, bùa lôi quang, bùa định thân… có hết.
Ai không biết còn tưởng nhà nào có tang nên rắc tiền giấy.
“Oa…”
Thị vệ của cửa hàng binh khí kinh ngạc hô lên, vội vàng giơ tay, toàn là bùa chú đấy.
“Đừng nhúc nhích, để ta!”.