Không nhịn được thì có thể dùng tay mà.
Lần này đến lượt Triệu Bân liếc cô ta.
Nữ thần trong thần giới đều thoáng đến vậy sao?
Hay là chỉ có Nguyệt Thần cô...!Là người duy nhất?
“Nhân lúc còn trẻ, sinh thêm một đứa nữa đi!”
“Cha mẹ nói chuyện với nhau nhé”.
Triệu Bân nói xong thì đứng dậy chạy mất.
Vì Nguyệt Thần lại phá nên hắn tranh thủ chuồn đi sớm cho lành.
“Cái thằng bé này!”
Phù Dung cảm thấy dở khóc dở cười, biết cách trêu chọc cha mẹ từ khi nào thế không biết.
“Thằng nhóc này hơi thay đổi rồi!”
Triệu Uyên vuốt râu, ông ấy đã nghe nói, lúc Triệu Bân thi luyện khí với Khô Sơn, hắn còn trêu ghẹo Liễu Như Nguyệt, vì vậy mà còn bị đặt cho biệt danh tình thánh.
Triệu Bân về lại phòng thì lại rón rén.
Chỉ cần hắn ở nhà thì ngày nào cũng phải điều dưỡng cơ thể cho Liễu Tâm Như.
Tiện thể còn lén sờ soạng một chút.
Ngày hôm sau, sáng sớm Triệu Bân đã đến xưởng làm vải lụa, số tơ mà hắn đã tốn hết ba vạn lượng để mua đã được dệt thành áo, một chiếc áo màu đen huyền, mặc lên người trông khá sang trọng.
Sau đó hắn ghé cửa hàng binh khí, vừa vào là nhìn thấy Phượng Vũ ngay.
Vẫn với dáng vẻ nữ giả nam, cô ta đang đợi Triệu Bân, đợi Triệu Bân cùng cô ta đi cứu huynh trưởng, chỉ cần Triệu Bân cần, dù là bản thân cô ta thì cô ta cũng sẽ không chau mày.
“Cho ta thêm chút thời gian!”
Triệu Bân nói một câu rồi nhanh chân đi lên cầu thang, tay bụm kín miệng lại.
Trước khi bước vào, hắn đã gặp Xích Yên và còn bị cô ta nhìn bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống.
“Không phải ta đánh không lại cô đâu nha!”
Triệu Bân thầm hét lên trong lòng, đã nói là trùng hợp rồi mà, không thể cứ đánh ta suốt ngày thế được.
“Nếu cô ta còn ăn hiếp ngươi thì hãy nói với ta, ta sẽ đánh chết cô ta!”
Tên mập đen vỗ ngực, nhưng bộ dạng đó trông khá buồn cười, cùng đứng ở đó còn có Phượng Vũ cao ráo nữa.
Một người đen, một người trắng, đứng với nhau tạo nên sự khác biệt rất rõ ràng.
Phượng Vũ cười gượng rồi đến đình nghỉ mát ở gần đó.
“Võ tu cảm giác!”.