"Có hai bụi hoa Hồn Linh thì cơ hội sống lại sẽ tăng lên rất nhiều".
Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.
"Phải vậy chứ, trong lòng ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi".
Triệu Bân lại cười, gom ngân phiếu và đan dược lại.
Hán Diễm đúng là quá hào phóng, bụi hoa Hồn Linh này cho dù có tiền cũng không thể nào mua được.
Nguyệt Thần tặc lưỡi.
Phàm giới nhỏ nhoi lại có tận hai bụi hoa Hồn Linh, thật con mẹ nó bất ngờ.
"Đáng giá".
Triệu Bân cười ha hả đứng dậy.
Hắn lừa gạt thật tài tình.
Vèo!
Trước khi hắn nhấc chân lên, hắn nhìn thấy một bóng trắng xuyên tường đi vào.
Triệu Bân chỉ cảm thấy như trước mặt vừa xuất hiện một bóng ma lướt qua, thì trong phòng liền có thêm một người.
Người đó là một thanh niên mặc quần áo trắng trông như thư sinh, không quá cao, dáng người hơi mảnh khảnh, đôi lông mày thanh tú, đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước, tựa hồ như không vướng chút bụi trần nào.
"Có thể thi triển khí tức cảnh giới Thiên Võ, Triệu gia, Triệu Bân...!quả nhiên phi thường".
Thư sinh nhỏ mỉm cười, không hề khách khí liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, từ khi vào phòng liền đi lại nhìn xung quanh, lúc đi ngang qua bàn còn cầm lên một tách trà,
.