"Vậy ông thử nói xem, đại trưởng lão đã phái ai đến ám toán ta".
"Bàn tay trái của kẻ đó...!có sáu ngón".
“Bàn tay trái có sáu ngón”, Triệu Bân lẩm bẩm, đôi mắt hơi nhíu lại.
Lão ta đã nói đúng.
Lúc trước pháp sư tà ác cũng đã từng nói qua, mình làm theo lời của một người có sáu ngón tay bên bàn tay trái, đem hai chuyện này liên kết lại với nhau, nếu đại trưởng lão phái người sáu ngón tay, mà người sáu ngón tay lại đi tìm pháp sư tà ác, vậy thì kẻ này chắc chắn chính là một tên trung gian kiếm tiền chênh lệch giữa người thuê và sát thủ, đáng tiếc pháp sư tà ác kia đã quá khinh địch, chỉ đánh phế linh mạch của hắn chứ không thể giết chết được hắn.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không dễ dàng tin vào điều đó.
Có phải là đại trưởng lão làm hay không thì hắn vẫn phải quay lại xác minh, nếu thật sự là do đại trưởng lão làm, vậy thì đúng là quá độc ác.
"Kẻ giết mẹ ngươi năm đó cũng là do lão ta...!dẫn vào Triệu gia".
Liễu Sĩ Nguyên ho ra máu, lại nói ra một bí mật khác, những việc mà lão ta biết đúng là không ít.
Triệu Bân trầm mặc, hai tay nâng kiếm run lên vì giận dữ.
Khó trách, Triệu gia phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt, vậy mà Cô Lang vẫn có thể tùy tiện lẻn vào, lại còn có thể dễ dàng tìm được vị trí, thì ra là có nội gián giúp cho gã vào nhà, thân là đại trưởng lão trong tộc, lão ta hoàn toàn có khả năng làm được việc này.
"Ta đã nói rồi, hãy để cho ta đi".
Hơi thở của Liễu Sĩ Nguyên vô cùng yếu ớt, thế mà lão ta vẫn cố gắng đứng lên.
Nhưng có cố gắng cỡ nào thì lão ta vẫn không thể đứng lên nổi.
Nét mặt của Triệu Bân không cảm xúc, kiếm của hắn đã vung lên, hắn không hề muốn tha mạng cho Liễu Sĩ Nguyên.
"Ngươi..."
Liễu Sĩ Nguyên trợn trắng hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Phụt!
Thanh kiếm của Triệu Bân chém xuống một đường, kết liễu Liễu Sĩ Nguyên.
Người không tàn nhẫn thì sẽ không thể đứng vững, tử tế với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
"Kiếp sau đừng làm những chuyện không nên làm nữa".
Triệu Bân thu lại kiếm và lấy đi toàn bộ đồ đạc của Liễu Sĩ Nguyên.
.