Có lý! Triệu Bân rất hiểu chuyện, yên lặng chờ đợi.
Thật không đúng lúc, cho dù biết trước thì cũng không đuổi kịp ngày cực dương trăm năm mới có một lần.
Đây có lẽ cũng là ý trời đã định.
Hắn không suy nghĩ nhiều, tìm một hòn đá ngồi xếp bằng, tĩnh tâm điều chỉnh trạng thái.
"Đây chính là hang động Quỷ Minh!"
"Đây là vùng đất hung hiểm, nhìn một chút là được rồi, đừng có nghĩ đến chuyện đi vào".
"Vùng đất âm tà trong truyền thuyết đó thật sự có trên đời sao?"
Có nhiều người khác cũng đang đi ngang qua, đa phần đều là những người lão luyện, chỉ có hai ba tên tiểu bối, những người lão luyện luôn xem đây là nơi kiêng kỵ, đám tiểu bối thì không rành thế sự, tỏ ra rất hoài nghi đối với truyền thuyết về nơi này, chẳng lẽ cảnh giới Thiên Võ bước vào cũng không ra được hay sao?
Thật sự là không thể ra được.
Nguyệt Thần trả lời, hang động Quỷ Minh là cấm địa không tầm thường, liên quan đến tôn tiên cùng với những tồn tại khác hết sức đáng sợ, ngay cả cảnh giới Thiên Võ cũng không có cách nào chống lại được, cho dù cô ta không ngăn cản Triệu Bân bước vào, nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận, hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Chủ yếu là hắn có cô ta chỉ đường.
"Tên nhóc kia, ngồi đó làm gì vậy?"
Có người nhìn thấy Triệu Bân liền lộ ra thần sắc kỳ quái, hơn nửa đêm rồi còn dám tới nơi cấm địa, tên tiểu bối này có lá gan thật lớn, không sợ ác quỷ trong núi nhảy ra bắt ngươi đi hay sao? Trước giờ cũng đã từng có chuyện đó xảy ra rồi, chỉ cần đi ngang qua thôi cũng có thể gặp phải bất trắc.
"Ngồi hóng mát".
Triệu thiếu gia trả lời, khiến cho mấy người kia không khỏi giật giật khóe miệng.
Ngồi hóng mát? Ở đây còn chưa đủ lạnh hay sao?
Màn đêm lặng lẽ trôi qua.
Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống trần gian, gió hiu hiu thổi nhẹ.
Triệu Bân lúc này mới mở mắt ra, từng bước chậm rãi đi vào trong hang động.
"Tên tiểu bối kia, đừng có mà tự đi tìm cái chết!"
Phía sau lưng hắn có không ít người hét lớn cảnh báo, đây là nơi mà ai cũng phải sợ hãi tránh xa, sao ngươi lại dám bước vào! Ngay cả cảnh giới Thiên Võ cùng không dám bước vào trong đó, đầu óc của ngươi bị làm sao vậy?
Triệu Bân không đáp, cũng không quay đầu nhìn lại.
.