Bị người cùng cấp tiêu diệt chỉ với một chiêu, thử nói xem có xấu hổ hay không?
“Tìm, tìm thật kỹ đi!”
Một mặt khác, Dương Hùng đứng bên bờ sông, không ngừng hét lên.
Phần lớn người của phủ thành chủ đều nhảy xuống sông, thuận theo dòng chảy để tìm Triệu Bân.
Ngặt nỗi, nước sông quá mạnh, họ phải tìm rất khó khăn.
Không dễ tìm cũng phải tìm, người trong thành Vong Cổ của lão ta, ai cũng có thể có chuyện nhưng chỉ có mình Triệu Bân là không thể, sư phụ của hắn là Đại Hạ Hồng Uyên, là thiên hạ đệ nhất thật sự, nếu như đồ đệ chết thì người này không nổi điên mới là lạ.
“Sơ suất rồi!”
Chư Cát Huyền Đạo hít một hơi thật sâu, sắc mặt của lão mập cũng rất khó coi.
Cũng phải trách Huyết Y Môn đến quá đột ngột.
Bị tấn công quá bất ngờ, dù là hai người họ thì cũng khó mà phòng bị được.
Rào rào...!
Ý thức của Triệu Bân mơ mơ hồ hồ, dường như có thể nghe được tiếng nước chảy rất mạnh.
Cho tới khi hắn mở mắt, hắn mới biết đó là âm thanh của một thác nước, mà hắn lại đang nằm trên một rặng đá nhô ra ngoài vách đá gần đó, toàn thân ướt sũng, đầu óc đau nhói, khắp người cũng đau dữ dội, đặc biệt là hai cánh tay của hắn dường như đã mất đi cảm giác.
May là căn cơ của hắn đủ hùng hậu.
Hắn nuốt xuống hai ngụm linh dịch, thương thế được khôi phục, cảm giác như được sống lại.
"Đây...!là đâu?"
Đợi đầu óc tỉnh táo lại, Triệu Bân mới ngước nhìn lên trên, sau đó nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, hắn bị một bị tia máu của người áo đen đánh bay, ngã xuống dòng sông, có lẽ đã theo dòng chảy trôi đến thác nước, đúng lúc vướng lại chỗ rặng đá nhô ra này.
Chắc chắn là hắn đã trôi đi rất xa so với vị trí ban đầu.
Con sông này rất rộng, không chỉ có sóng lớn mà còn có quá nhiều phụ lưu.
Chỉ có quỷ mới biết là hắn đã bị trôi dạt tới nơi nào.
"Tú Nhi, đã qua bao lâu rồi?", Triệu Bân nhìn về phía Nguyệt Thần hỏi.
"Không lâu, ba ngày thôi".
.