Chuyện này đã được lên kế hoạch sẵn rồi.
Đến cả đường lui cũng được sắp xếp sẵn, tốc chiến tốc quyết.
Cạc cạc!
Đại Bằng kêu la ầm ĩ, nó cũng sượt ngang qua bầu trời.
Triệu Bân đứng trên lưng Đại Bằng, thần sắc rất khó coi.
Từ lâu hắn đã biết nhóc hám tiền tới đây lánh nạn, chắc hẳn bây giờ kẻ thù của gia tộc cô nhóc đã tìm tới nơi, mục đích bắt người cũng rất rõ ràng, không chỉ để báo thù, chắc chắn còn có cả uy hiếp.
“Một tên võ tu Chân Linh quèn”.
Tên áo đen từng liếc mắt một lần, sau khi thấy kẻ phía sau, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Hắn ta không dừng lại.
Hay nói cách khác, hắn ta ngó lơ luôn.
Một võ tu Chân Linh tầm thường, hắn ta thực sự không để mắt tới, chuyện bé như con muỗi thôi.
Hắn ta lười để tâm, đi sớm cho xong chuyện.
Triệu Bân không nói gì, dán thêm mấy lá bùa tốc hành nữa, chắc chắn bản thân sẽ không bị Huyết Điêu bỏ xa.
Ngoài ra, hắn liên tục vung bùa chú dọc đường.
Là bùa nổ, chúng nổ hết lá này đến lá khác, nhưng không phải để công kích, mà để tạo động tĩnh thu hút sự chú ý của thành Vong Cổ, đồng thời dùng nó để chỉ hướng.
Đây chính là ý nghĩa khi hắn đuổi theo.
Ngoài bùa nổ ra, còn có cả bùa lôi quang.
Trong đêm đen, từng lá bùa lôi quang nổ tung, ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Khỏi nói chứ, cách này thực sự hữu dụng.
Lão mập không đuổi theo được tên áo đen, đứng trên nóc nhà mà trông ra xa.
Ở bên khác, Chư Cát Huyền Đạo cũng nhíu mày.
Động tĩnh trong thành không nhỏ, bên ngoài thành dường như cũng rất náo nhiệt, nhìn ánh lửa chói mắt và nghe từng tiếng nổ chấn động này, chắc hẳn là bùa nổ và bùa lôi quang.
“Chúng bắt mất nhóc hám tiền rồi”.
Tên mập đen thùi lùi ôm lấy vết thương trên vai, lảo đảo chạy tới.
.