Tìm gì nè?
Tìm cái nhẫn ma của hắn, nó cũng bị bắn ra ngoài rồi.
May mà vẫn tìm được nó, không hề tổn hại gì, nếu không thì đúng là chuyện hề.
“Tiểu hữu”.
Lão Huyền Không bước ra khỏi đình nghỉ mát, phen này quá xấu hổ luôn.
Cũng trách lão ta phấn khích quá, nghiễm nhiên ngó lơ cảm nhận của Huỳnh Nham và Triệu Bân.
“Tiền bối, lần sau nhớ đánh động trước một tiếng”.
Triệu Bân không kịp điều chỉnh hơi thở, lại ọc ra một búng máu.
Hắn không hề diễn mà thực sự đã bị thương, may mà căn cốt rất vững vàng, chứ nếu là cảnh giới Chân Linh bình thường chắc đã bán thân bất toại, chưa biết chừng còn tới chỗ Diêm Vương điểm danh luôn.
“Lỗi của lão phu”.
Lão Huyền Không vội vàng lấy ra một viên đan hai vân.
“Thế này thì ngại lắm”.
Triệu Bân không khách sáo, hắn không ăn mà nhét vào trong hồ lô, còn lắc qua lắc lại.
Mỗi lần có đan dược, hắn đều làm như vậy, có thể tăng cường dược lực của linh dịch.
“Loại bỏ được huyết chú, ân này lão phu sẽ nhớ mãi”.
Lão Huyền Không nói rất chân thành, còn tiện tay nhét cho hắn một túi tiền.
“Chuyện nhỏ nhặt thôi”.
Triệu Bân cười khà khà, ai tặng quà cũng không từ chối.
Túi tiền này nặng trịch, e rằng không chỉ có ngân phiếu mà còn cả dược hoàn và đan dược nữa, các chủ quả nhiên là người hào phóng.
Không thể làm không công được, kiểu gì cũng phải cho hắn chút lợi lộc chứ.
Triệu Bân ra khỏi Đấu Giá các đã là nửa đêm.
Mệt mỏi cả một ngày nhưng bội thu, lão Huyền Không hào phóng hơn Dương Hùng rất nhiều, chỉ riêng đan dược hai vân đã tặng ba viên, các loại dược hoàn khác cũng không ít, cộng thêm ba mươi vạn lượng.
Nếu sớm biết có chuyện tốt như thế này, hắn đã đi tìm lão Huyền Không nói chuyện sớm hơn.
“Thứ tốt”.
Triệu Bân liếc nhìn túi Càn Khôn, càng nhìn chiếc nhẫn ma kia càng thích.
.