Vô Thượng Luân Hồi

Chương 391: 391: “sao Lại Không Dắt Theo Ông Ta Thế”






Triệu Bân đã giành được vị trí thiếu chủ, Triệu Uyên thì đã thăng cấp lên cảnh giới Địa Tạng, nếu đã như vậy mà còn không khống chế được cục diện nữa thì họ thật sự phải nghi ngờ năng lực của Triệu Uyên.

Phe của đại trưởng lão cũng đã yên phận.

Lúc này, đại trưởng lão cũng không còn tâm trạng quan tâm cho chuyện khác mà chỉ một lòng muốn chữa lành cho Triệu Dương, hắn ta bị thương quá nặng, vẫn còn đang nằm liệt giường, căn cơ đã bị tổn hại nghiêm trọng.

Còn về phần những trưởng lão khác, đương nhiên những người trung lập thì không cần phải nói, những người bất hòa với Triệu Uyên thì cũng vô cùng ngoan ngoãn, gia chủ là cảnh giới Địa Tạng, e rằng khó có thể lung lay địa vị của ông ấy nên chỉ đành nằm im chờ đợi cơ hội thôi.

Bên này, bọn lão Huyền Đạo đã ra khỏi phủ nhà họ Triệu.

Còn Triệu Bân thì đã chạy mất tăm từ lâu.


Những người khác thì bình thường nhưng nhóc ham tiền thì cứ liên tục ngoảnh đầu lại suốt dọc đường đi, cứ cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi mình, cứ thấy ớn lạnh sau lưng.

“Mấy ngày trước vẫn còn một cánh tay, sao giờ lại mọc ra một cánh tay nữa thế kia?”
“Triệu Bân kỳ lạ thật, một, hai tháng rồi mà vẫn còn có thể mọc ra được sao?”
“Cứ thấy kỳ lạ làm sao ấy!”
Người trên phố bàn tán xôn xao, cơ bản là đều bàn nói về chuyện của Triệu Bân, phần lớn những người đã nhìn thấy Triệu Bân lành lặn lại thì đều đứng gãi đầu.

Mọi người về lại cửa hàng binh khí.

Khô Sơn đang ở đó, nhìn thấy mọi người mặt mày cười tươi rạng rỡ thì thấy hơi khó hiểu, nhặt được tiền rồi sao? Sao lại vui đến thế? Sao lại không dắt lão phu theo với?
“Sao lại không dắt theo ông ta thế?”

Thằng nhóc tóc tím thấy hơi hối hận.

Mải lo đến nhà họ Triệu xem náo nhiệt mà lại quên mất Khô Sơn, nếu lúc Hồng Uyên đến mà tên này cũng có mặt thì chắc là biểu cảm sẽ rất đặc sắc.

Dù đã đưa thuốc giải cho ông ta, dù đã trả lại tự do cho ông ta nhưng chắc chắn ông ta sẽ không chịu đi, có đuổi cũng không đuổi đi được.

“Cùng lắm thì giả làm Hồng Uyên lần nữa thôi!”
Triệu Bân không quá đặt nặng chuyện này.

Còn mấy ngày nữa là hết hạn một tháng, ông ta không vội.

Khó khăn lắm mới tóm được một luyện khí sư không chịu ngồi yên, hắn đâu nỡ buông tay.

.