Vô Thượng Luân Hồi

Chương 380: 380: Triệu Bân Liên Tục Niệm Chú




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cũng lạ, cho dù mẹ Triệu Bân chết đã quá lâu, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng cứu, chiếc giường băng ngọc này đã giữ gìn thân thể của bà ấy một cách hoàn hảo, nếu như Triệu Bân đủ thành kính, có thể sẽ có điều thần kỳ xảy ra.

Chấp niệm của mỗi người cũng là một thứ huyền diệu khó giải thích.

Phàm giới có lẽ còn chưa rõ ràng, nhưng đến tiên giới hay thần giới, thì chấp niệm này rất hữu dụng.

Hàng loạt chú ngữ vẫn tiếp tục vang lên đều đều.

Triệu Bân liên tục niệm chú.

"Bân nhi?"
Triệu Uyên bước tới, lại ngập ngừng gọi một tiếng, con trai ông ấy thật không bình thường, lời nói ra cũng quỷ dị không thôi, khiến cho ông ấy bất giác nghĩ rằng con trai của mình bởi vì quá lâu không thấy mẹ, trong lúc nhất thời tâm thần có chút hỗn loạn.

Triệu Bân không trả lời, hai mắt đẫm lệ, lại có chút ánh sáng đang lóe lên.


Đèn Trường Minh đã nhè nhẹ phát ra một tia sáng, ngọn đèn vốn không có tim đèn, nhưng lại tự phát ra ánh sáng, ánh sáng này rất nhỏ, chậm rãi phát ra, tuy có phần yếu ớt, nhưng ở trong mắt của Triệu Bân thì nó còn chói chang hơn cả ánh mặt trời.

"Tiền bối".

Triệu Bân lại nhìn Nguyệt Thần, hô hấp khó khăn, thân thể cũng căng thẳng.

Ngày thường hắn càn quấy là thế, một câu Tú Nhi hai câu cũng Tú Nhi.

Bây giờ thì hắn đã biết gọi một tiếng tiền bối rồi.

Nếu như có thể cứu sống mẹ của hắn, đừng nói là tiền bối, cho dù có bảo hắn gọi là bà nội cũng được.

"Có thể sống lại".


Nguyệt Thần liếc nhìn ngọn đèn Trường Minh, nhàn nhạt nói ra bốn chữ.

Sau khi nghe Nguyệt Thần xác nhận, cuối cùng nước mắt của Triệu Bân cũng trào ra.

“Bân nhi?”, Triệu Uyên gọi lần thứ ba.

“Cha, mẹ có thể sống lại”, Triệu Bân nói, không biết là hắn đang khóc hay đang cười.

"Có thể...!sống lại?"
Triệu Uyên ngẩn ra, nhìn Triệu Bân chằm chằm, cũng giống như cách mà Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần lúc trước, hô hấp của ông ấy lúc này cũng khó khăn, thần kinh căng như dây đàn, không dám chớp mắt, rất sợ trong lúc hoảng hồn lại bỏ lỡ đi câu nói quan trọng kia.

"Có thể".

Ánh nến chập chờn bên dưới địa cung.

.