Vô Thượng Luân Hồi

Chương 228: 228: Đút Vào Đút Vào Cho An Toàn!






Đột nhiên, Triệu Bân hỏi một câu như vậy.

Điều này không quan trọng.

Quan trọng là giọng điệu của hắn kìa, rõ ràng ngữ điệu rất ngả ngớn, nghe thế nào cũng giống một thiếu gia ăn chơi đang trêu chọc con gái nhà lành, hơn nữa, ánh mắt còn lập lòe.

Ặc!
Tử Linh khẽ nhếch miệng, có hơi bất ngờ, bà ta cứ cảm thấy người bên cạnh này hơi kỳ quái.

Triệu Bân không nói gì nữa.

Hoặc là nên nói, hắn không nói gì với Tử Linh nữa là vì đang nhìn Nguyệt Thần.

Câu vừa rồi không phải do hắn nói.

Câu vừa rồi là do Nguyệt Thần nói nhưng là thốt ra từ miệng hắn, từ giọng điệu, thậm chí là biểu cảm đều do Nguyệt Thần âm thầm suy diễn.

Cô ta có thể nói chuyện qua miệng của ta!
Biểu cảm của Triệu Bân có chút không biết làm sao.

Trước đây hắn không biết.

Bây giờ biết rồi thì thật sự vô cùng ngạc nhiên.

Trước đó, bà đây cũng không biết.


Có lẽ đây là câu trả lời của Nguyệt Thần, bởi vì Triệu Bân lột xác võ hồn, cô ta cũng được lợi.

Hồn lực tăng lên nên những chuyện trước đây không làm được, bây giờ đều có thể, ví dụ như nói chuyện bằng miệng của Triệu Bân, đây cũng là một kỹ năng mà.

Bà đây rất có bản lĩnh đó.

Triệu Bân sờ cằm, lại nhìn kỹ vị thần linh này một lần nữa.

Chỉ còn một phần hồn mà vẫn không chịu yên phận à, cũng khó trách sao sẽ bị người khác đánh tới mức hình thần câu diệt.

Loại người này đúng là nên chịu thiệt một chút, miễn cho thiên hạ đại loạn.

“Ba… ba mươi!”
Tử Linh khẽ nói, cuối cùng bà ta cũng trả lời, giọng điệu vẫn cung kính như vậy.

“Vậy ngươi có lần đầu tiên chưa?”
Triệu Bân lại hỏi tiếp, giọng điệu như thể không chết sẽ không ngừng
Vừa nói ra những lời này, chính hắn còn lảo đảo mà.

Hắn không đứng vững, Nguyệt Thần thì cười vui vẻ.

Không sai, những lời này là do cô ta nói.

“Cô chơi ta!”
Trong chớp mắt, khuôn mặt của Triệu Bân đen lại, tiền bối, thần minh kiểu gì đây? Còn mặt mũi nào mà chiêu đồ đệ? Đang gài hàng hắn à?
“Đồ nhi, đây chính là gài hàng!”

Câu trả lời của Nguyệt Thần luôn luôn có vẻ sâu xa học thức như vậy.

Xong chuyện, cô ta vẫn tiếp tục cười.

Bầu không khí trong chớp mắt trở nên khó xử.

Nhìn Tử Linh kìa, khuôn mặt người ta đã đỏ bừng rồi.

Đây là Đại Hạ Hồng Uyên sao?
Là cao thủ đệ nhất thiên hạ sao?
Đường đường là cảnh giới Thiên Võ, sao già rồi mà còn mất nết thế chứ? Mà hỏi loại vấn đề kỳ quặc gì thế này!
Đừng nói là bà ta, trong chớp mắt bạch hạc cũng không bay liểng xiểng.

“Vâng!”
Điều còn đáng xấu hổ hơn, là Tử Linh trả lời, vừa nói xong, bà ta liền cúi đầu.

“Vậy… ờm…”
Triệu Bân lại mở miệng, chính xác hơn thì là Nguyệt Thần lại gây chuyện.

Thế nhưng, Triệu Bân tự bịt miệng mình lại.

Bị gài hai lần, đến lần thứ ba thì phải chặn lại ngay.

Nguyệt Thần rõ ràng muốn gài hàng hắn mà, câu hỏi thứ hai đã kinh dị lắm rồi, câu thứ ba chẳng lẽ muốn chơi lớn luôn à.

Vốn là người thông minh nên hắn nhanh chóng tìm một cái giẻ lau.

Miếng giẻ bị vo thành một cục rồi bị hắn nhét thẳng vào miệng.

Đút vào, đút vào cho an toàn!
Không thể nói nữa, nếu nói tiếp, Tử Linh sẽ ném hắn xuống dưới.

“Vị lão tiền bối này, chắc đầu bị chập mạch rồi!”.